Kết quả, cô gái ngốc nghếch kia không hề biết ơn. Vừa nghe lời xúi giục của bà chị họ "tốt bụng", cô ta đã xem Hàn Hành Chi như kẻ thù. Cách đây một thời gian, cô ta còn trộm bản kế hoạch mà Hàn Hành Chi đã vất vả thực hiện để đưa cho tên đàn ông khốn nạn kia.

Cô ta yêu tên đàn ông đó đến mức sống dở chết dở, mà không biết rằng hắn ta đã sớm qua lại với bà chị họ "tốt bụng" kia. Thậm chí khi Hàn Hành Chi đưa bằng chứng cho thấy hai người đó đang hẹn hò, cô ta vẫn không tin. Ngốc đến mức đó thì anh cũng bó tay. Hàn Hành Chi cũng không hiểu sao mình lại thích cô gái ngốc đó nữa.

Những bực tức này Hướng Muộn chỉ dám giữ trong lòng. Lần trước nói ra một lần, hai người đã đánh nhau một trận. Con chó Hàn Hành Chi ra tay thật độc ác.

Vẻ đau khổ hiện lên trên gương mặt Hàn Hành Chi. "Hôm nay cô ấy dọa sẽ tự tử để buộc tôi ly hôn."

"Ly hôn đi. Mày chẳng nợ cô ấy, cũng chẳng nợ nhà họ Diệp." Tống Thời Án cũng thấy cô gái kia không xứng với bạn mình.

"Không ly hôn. Cả đời này không bao giờ ly hôn. Dù có chết, cô ấy cũng phải là người của tao."

Hướng Muộn và Tống Thời Án đồng loạt đỡ trán. Đúng là hết thuốc chữa rồi.

Sau khi trút giận một lúc, cảm xúc của Hàn Hành Chi cũng ổn định lại. Ánh mắt anh ta hướng về Tạ Kỳ Yến.

Tạ Kỳ Yến ngước mắt lên, chạm phải ánh mắt anh ta, liền vui vẻ, khóe mắt cong lên: "Nhìn lão tử làm gì? Muốn lão tử uống rượu cùng mày à?"

Ánh mắt Hàn Hành Chi lộ rõ sự hiển nhiên. Những lần trước chẳng phải cả hai vẫn thường mượn rượu giải sầu sao? Anh ta chỉ thắc mắc sao hôm nay Tạ Kỳ Yến lại khác thường như vậy.

"Đừng nhìn nữa. Cái sofa đó từ nay về sau là chỗ dành riêng cho một mình mày thôi, hiểu chưa? Đừng mong lão tử uống cùng mày."

"Sao? Mày với cô em Ôn Linh có tiến triển gì à?" Hướng Muộn cũng tò mò. Chuyện của Tạ Kỳ Yến anh ta đều nghe từ Tống Thời Án.

Vừa nhắc đến chuyện này, Tống Thời Án liền trở thành người phát ngôn cho Tạ Kỳ Yến, bỏ đi vẻ cà lơ phất phơ: "Em Ôn Linh đã nhận ra Cố Nam Việt là một thằng không ra gì rồi, không còn thích hắn nữa."

"Hơn nữa, Tạ thái tử gia đây dạo này liên lạc rất chặt chẽ, hai người sống với nhau hòa thuận lắm."

Hướng Muộn gật đầu. Anh ta có ấn tượng tốt về Ôn Linh, trừ việc tính cách có hơi kiêu căng một chút, cô được nhà họ Ôn nuôi dưỡng rất tốt, mọi mặt đều ưu tú. Chỉ có mắt nhìn không tốt, lại đi thích Cố Nam Việt.

Hàn Hành Chi nhìn Tạ Kỳ Yến với ánh mắt ghen tị.

Tạ Kỳ Yến càng vui hơn: "Có ghen tị cũng vô dụng. Cô gái nhà tao lanh lợi hơn cái con ngốc của mày nhiều."

Không đúng. So sánh như vậy cảm thấy hạ thấp đẳng cấp của Ôn Linh. Cô gái nhà anh rõ ràng thông minh, chuyện gì cũng hiểu rõ. Anh cảm thấy Hướng Muộn nói không sai, người Hàn Hành Chi nuôi đúng là đồ ngốc. Tự mình bán đứng bản thân mà còn đếm tiền giúp người ta.

Nhưng đó là lựa chọn của anh em mình, anh đành tôn trọng.

Hàn Hành Chi không phản bác, không còn gì để nói, chỉ có thể uống rượu tiếp.

Đạt được mục đích khoe khoang, tâm trạng Tạ Kỳ Yến lại càng tốt hơn. Tốt đến mức anh rất muốn véo mạnh vào gương mặt mềm mại, nhỏ nhắn của Ôn Linh.

Mở điện thoại, anh nhắn tin:

"Tôi muốn sờ mặt cô."
Tiểu tổ tông: "Đồ có bệnh."

Bị mắng, anh vẫn thấy vui. Dù Ôn Linh trả lời tin nhắn qua loa, nhưng đối với Tạ Kỳ Yến hiện tại, anh vẫn rất hài lòng. Ít nhất cô không còn ghét bỏ, cũng không sợ anh nữa, không như trước đây, anh nhắn tin thì cô không trả lời, hễ thấy anh là muốn chạy trốn, luôn thấy anh phiền phức. Mỗi lần nhìn thấy đôi mắt đầy vẻ ghét bỏ của cô, lòng anh lại nhói đau.

Nhìn Tạ Kỳ Yến đang cười tủm tỉm với điện thoại, Hướng Muộn và Tống Thời Án liếc nhau, đồng loạt đảo mắt.

Nhìn cái bộ dạng ngốc nghếch kia kìa.

Gần đây, ông nội bắt Tạ Kỳ Yến về nhà sống cùng. Anh không có ý kiến gì, ở đâu mà chẳng là nhà. Chỉ là Tạ Kỳ Xuyên mỗi ngày nhìn anh đều không vừa mắt, chỉ vì anh quá rảnh rỗi.

Dừng xe, Tạ Kỳ Yến thấy một chiếc xe lạ. Liếc qua, anh thấy một bóng người. Vẻ ngoài không rõ ràng, nhưng lại cho anh cảm giác quen thuộc kỳ lạ. Tạ Kỳ Yến không để tâm, nhà họ Tạ có rất nhiều khách, có lẽ anh đã từng gặp qua.

Khi anh bước vào nhà, một người phụ nữ đi ngược chiều. Trông cô ta hơn ba mươi tuổi, được chăm sóc rất tốt, mái tóc ngắn gọn gàng, chiếc váy đỏ rực rỡ, giày cao gót vang lên trên nền gạch. Gương mặt trang điểm tinh tế, toát ra khí chất mạnh mẽ của một nữ cường nhân thành đạt.

Tạ Kỳ Yến chỉ liếc qua, rồi đi thẳng.

Người phụ nữ kia thấy anh thì cứng người. Đi được một đoạn khá xa, cô mới dừng lại, quay đầu nhìn bóng lưng ngày càng xa của anh. Nhìn rất lâu, cô mới đi đến chỗ đỗ xe.

Nghe thấy tiếng cửa xe mở, người phụ nữ ngồi ở ghế sau cất cuốn tạp chí. Cô ta mặc một chiếc váy màu cà phê dịu dàng, mái tóc dài uốn nhẹ, mang vẻ đẹp tri thức khác hẳn với người phụ nữ váy đỏ.

"Thế nào rồi?" Người phụ nữ váy đỏ khởi động xe.

"Không sao. Sức khỏe ông cụ vẫn rất tốt." Người ngồi sau gật đầu: "Vậy thì tốt rồi. Có thấy Kỳ Yến không?"

Không nghe thấy câu trả lời, cô thở dài: "Cái tính bướng bỉnh này của cậu vẫn vậy."

Chiếc xe rời khỏi nhà họ Tạ, người phụ nữ váy đỏ mới lên tiếng, có vẻ không hài lòng: "Lê Tri Tri, lần sau ngồi lên ghế trước cho lão nương, lão nương là tài xế của cậu à?"

"Ôi, Nguyễn Nguyễn, cậu biết mà, sức khỏe tớ không tốt."

Người phụ nữ váy đỏ cười khẩy. Ngày nào cô ta cũng dùng chiêu này. Nhưng cô không nói thêm gì.

Biết cô ta muốn đánh trống lảng, người phụ nữ ngồi ghế sau cũng im lặng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play