Đó là một ông cụ khoảng bảy, tám mươi tuổi.
Ông cụ ăn mặc chỉnh tề, tóc bạc được chải chuốt gọn gàng, khuôn mặt tròn trịa, không có đốm đồi mồi, trông có vẻ được chăm sóc rất tốt. Chỉ là thần sắc của ông cụ có chút u ám, không có sức sống.
Ông cụ Chương nhìn chằm chằm Giang Dao, ánh mắt kiên định: “Tôi muốn biết khi nào mình sẽ chết?”
Nghe vậy, ông cụ Tăng không khỏi kinh ngạc: “Ông anh, anh gặp chuyện gì sao? Người ta nói, sống khổ vẫn hơn chết sướng, chúng ta sống được ngày nào hay ngày đó mà.”
Ông cụ Chương cúi đầu, tay vuốt chiếc vòng bạc đang đeo trên tay trái.
Chiếc vòng bạc kiểu dáng cổ điển, thiết kế rất đơn giản, chỉ là một vòng trơn, không có hoa văn nào. Trông có vẻ là di vật mà người vợ quá cố để lại.
“… Khi còn trẻ, tôi bận bịu công việc, giao hết mọi gánh nặng lớn nhỏ trong nhà cho bà ấy một mình gánh vác. Đến lúc nghỉ hưu rồi lại quay lại làm việc, vẫn bận bịu. Mãi đến khi thực sự về hưu, tôi đã hứa sẽ dành thời gian bên bà ấy thật tốt.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play