Ngày Hoàng đế rời đi, hắn không cho bất kỳ ai tiễn đưa, đặc biệt là Thiệu Tuần. Bệ hạ không chỉ nghiêm lệnh nàng không được đến vì lo chốn đông người phức tạp, sợ nàng bị va phải, mà còn dặn riêng cung nhân không được đánh thức nàng. Bởi vậy, khi Thiệu Tuần tự nhiên tỉnh giấc, vừa mở mắt ra hỏi thì người có lẽ đã ra khỏi Kinh thành rồi.
Thiệu Tuần nằm trên giường, cảm thấy đứa con trong bụng mình không ngừng đạp tay đạp chân: "Đứa bé này cũng không biết làm sao, chẳng lẽ biết phụ thân hắn đã rời Kinh thành, cớ sao từ sáng sớm đã không lúc nào ngơi nghỉ."
Lúc này, bất kỳ động tĩnh khác thường nào trên người nàng cũng không thể xem nhẹ, vì thế Trương thái y phải kéo cái thân già này, gần như là được người ta khiêng tới.
Sau khi cẩn thận bắt mạch xong, Trương thái y mới yên lòng: "Hài nhi rất khỏe, có thể chỉ là do nó muốn cử động thôi, nương nương không cần lo lắng."
Thiệu Tuần thật ra cũng cảm nhận được, đứa bé này ở trong bụng nàng, rốt cuộc là khỏe mạnh hay đã xảy ra vấn đề, nàng kỳ thực có một loại cảm giác rất mơ hồ. Nhưng chuyện thế này không thể chỉ dựa vào cảm giác, cẩn thận một chút mới là cách làm ổn thỏa nhất.
Nàng cảm tạ Trương thái y, rồi sai người đưa ông ra ngoài. Thiệu Tuần được đỡ xuống giường, rửa mặt xong xuôi liền ngồi trên sập, dùng một chiếc kéo bạc nhỏ tinh xảo để tỉa cành hoa.
Ngọc Hồ hỏi: "Hôm nay ngài không ra ngoài đi dạo một chút sao?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT