Lời của Trịnh thị chẳng khơi dậy được chút đồng cảm nào từ Thiệu Tuần.
Nghe xong, nàng cũng không mấy để tâm, chỉ nói: “A Quỳnh cũng nên ra ngoài giao du một chút. Chỉ là chuyện thế này không thể nóng vội nhất thời, nên bớt lời lại, chăm quan sát người khác làm thế nào, ngày tháng lâu dần, còn có gì mà không học được.”
Bị Thiệu Chấn Ngu thúc giục, Trịnh thị đã phàn nàn hồi lâu, đến nỗi ăn không ngon ngủ không yên. Bà không ngờ rằng người đầu tiên nói “không thể nóng vội nhất thời” lại chính là Thiệu Tuần. Dù đó chỉ là một câu nói cho có lệ, cũng là điều bà chưa từng nghĩ tới.
Nhưng nói thật lòng, chính bản thân Trịnh thị cũng chẳng dám hy vọng gì nhiều.
Nếu chỉ trông chờ vào việc quan sát nhiều là có thể sửa được điểm yếu trời sinh, thì e rằng quá lạc quan rồi.
Thiệu Tuần nói đến đây cũng tự thấy mình đã làm tròn bổn phận, không có gì khác để nói thêm. Suy cho cùng, mỗi người có số phận riêng, không ai có thể sống thay cho ai được.
Nàng lại nói thêm vài câu thân tình với Trịnh lão phu nhân, hỏi thăm đại tẩu mới trong nhà nghe đâu đã có tin vui, rồi cùng các vị phu nhân đứng dậy đi đến Y Xuân các.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play