Thiệu Tuần tỉnh lại thì phát hiện Thái hậu đã tỉnh, đang ngồi bên cạnh mình, từng hạt từng hạt lần chuỗi Phật châu.
Nàng vội vàng xuống sập, áy náy nói: “Xin lỗi nương nương, ta đã ngủ quên mất.”
Thái hậu lắc đầu, trong mắt là một vẻ phức tạp không nói nên lời: “Con… Ai, con nên nghỉ ngơi cho tốt thêm một chút mới phải.”
Thiệu Tuần rõ ràng là đến để chăm sóc bà mẫu, nếu ngược lại bị chăm sóc thì còn ra thể thống gì. Nàng liền gắng gượng tinh thần bầu bạn với Thái hậu, chờ đợi công chúa sinh nở.
Thiệu Tuần chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy. Rõ ràng lúc Tề thị sinh nở mọi chuyện đều thuận lợi, không có gì đặc biệt cũng đã sinh hạ được đứa bé. Nhưng đến lượt Triệu Nhược Trinh, mọi thứ dường như lại gian nan, không thuận lợi đến thế.
Lại một chậu nước nhuốm máu đỏ được mang ra, ngay cả đôi tay của cung nữ bưng chậu cũng toàn là máu.
Thái hậu ngửa người ra sau, có chút không chịu nổi. Nhưng Thiệu Tuần còn thấy ít hơn bà nhiều, lần đầu tiên nhìn thấy nhiều máu như vậy làm sao không sợ hãi. Nàng theo bản năng nép sát vào người Thái hậu, quay đầu đi không dám nhìn nữa: “Nương nương!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play