“Quý phi, Quý phi…” Thục phi tựa vào gối, chỉ cảm thấy đầu óc đau như bị ai đó dùng dao búa bổ vào, sắp nứt ra đến nơi. Nàng ta không nhịn được mà dùng sức gõ gõ trán mình, dọa cho Trân Châu bên cạnh vội vàng đến giúp nàng ta xoa bóp: “Nương nương, nương nương, người không sao chứ!”
Thục phi đẩy nàng ra, nói: “Không cần, ta chưa chết được đâu.”
“Nương nương!” Trân Châu lo lắng nói: “Ở trong cung phải kiêng kỵ những lời chết chóc sống còn này…”
“Trong cung?” Thục phi ngẩng đầu lên, cười lạnh nói: “Trong cung sắp không còn chỗ cho ta dung thân nữa rồi, còn để ý đến mấy quy củ đó làm gì.”
“Người không thể nói như vậy, Thái hậu nương nương chẳng qua là vì niệm tình lão công gia có công với Đại Chu…”
“Cho nên liền dẫm ta xuống bùn? Ta không phải là người nhà Thiệu gia sao, không phải là cháu gái của bá phụ sao?” Thục phi nhắm chặt mắt lại: “Con nhóc đó… lúc trước không nên nương tay.”
Trân Châu đương nhiên biết nàng ta đang nói đến ai, nhưng thực ra cả chủ tớ hai người đều hiểu rõ rằng lúc đó cũng không có ai nương tay cả, là do Thiệu Tuần tự mình vận may tốt nên thoát được một kiếp, tiện thể cũng làm cho Đại hoàng tử thoát được một kiếp. Điều này quả thực giống như là báo ứng vậy. Nghĩ đến đây, Trân Châu bất giác rùng mình một cái, cố trấn tĩnh nói: “Nương nương cũng không cần quá lo lắng, người còn có tam điện hạ mà, con cháu hoàng gia chính là chỗ dựa của người.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play