Thiệu Tuần cũng không muốn tỏ ra chột dạ như vậy, nhưng đành chịu, vì thực lòng nàng vô cùng không muốn bị người khác trông thấy.
Nghe tiếng thở dài của Hoàng đế, trong lòng nàng thoáng chút hổ thẹn, cũng may người phía sau vốn là người tinh tế, thấu hiểu lòng người, ngoài một tiếng thở khẽ ra thì không nói thêm gì khác.
Hai người vừa đến, Thiệu Tuần đã nhận ra. Thật ra, ngay từ khi nghe thấy tiếng động, nàng đã đoán được là ai.
Thiệu Quỳnh bước chân nhẹ nhàng, leo một đoạn núi không hề ngắn mà vẫn nhẹ nhàng như đi trên đất bằng, thậm chí còn có vẻ tung tăng. Ngược lại, Trịnh Vân Kiều đi phía sau nàng ta lại có vẻ chậm chạp, mỗi bước đi cứ như dưới chân có đinh, còn phải để Thiệu Quỳnh thỉnh thoảng quay lại giục giã.
Thiệu Tuần nhìn đôi nam nữ này, không thấy khó chịu cũng chẳng thấy thất vọng. Nàng không hơi đâu nghĩ ngợi chuyện khác, chỉ mong họ mau chóng đi khuất cho rồi, chứ cứ phải cùng thiên tử Đại Chu lén lén lút lút thế này, hắn không phiền thì chính nàng cũng thấy khó xử.
Tiếc là trời không chiều lòng người, càng sợ điều gì thì điều đó càng tới. Trịnh Vân Kiều đi mỗi lúc một chậm, cuối cùng dù cho Thiệu Quỳnh có làm nũng giục giã, hắn vẫn dừng hẳn lại, không chịu đi tiếp.
Hai người họ dừng lại ở một nơi không xa chỗ Thiệu Tuần. Thiệu Quỳnh bĩu môi, bất mãn nói: “Biểu ca đã hứa sẽ đưa ta lên đỉnh núi ngắm cảnh.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play