Cung phi bị một phen vừa dồn ép vừa vạch trần như vậy, e là tối nay đến ngủ cũng gặp ác mộng, cũng chẳng còn lòng dạ nào để ý đến nữ nhi, lòng vẫn còn hoảng hốt, tay che ngực dẫn người rời đi.
Nhị công chúa trông cũng chẳng khác mẫu phi của mình là bao. Cung phi vừa đi khỏi, nàng liền lảo đảo suýt ngã xuống đất, may mà có Thiệu Tuần đỡ lấy.
Sau khi dìu Nhị công chúa đến giường La Hán, Thiệu Tuần cầm lấy chiếc quạt trên bàn trà và quạt cho nàng: “Điện hạ, ngài không sao chứ?”
Triệu Nhược Đồng mặt đỏ bừng, phải hít thở thật sâu một lúc lâu mới tạm ổn lại được. Nàng mở mắt ra, thấy vẻ mặt quan tâm của Thiệu Tuần, không kìm được mà nằm vào lòng nàng nức nở khóc: “Ta… ta sợ muốn chết đi được…”
Thiệu Tuần thấy nàng dường như đã hoàn toàn bình phục thì lại thấy buồn cười, vừa lau nước mắt cho nàng vừa trách yêu: “Bây giờ mới biết sợ sao, vậy mà còn dám nói năng xằng bậy trước mặt bệ hạ.”
Nhị công chúa sụt sịt mũi: “Ta đâu có… chẳng phải ta sợ bệ hạ tin lời mẫu phi mà trách oan ngươi hay sao.”
Thiệu Tuần ngẩn người. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play