Mấy người vào phòng riêng, tiểu nhị kia vô cùng mừng rỡ muốn đi lấy trang sức cho họ, Thiệu Tuần ngồi xuống nói: “Không vội, gọi chưởng quầy của các ngươi lên đây trước.”
Nếu là khách quý, việc chưởng quầy hay thậm chí là chủ nhân phải thân hành ra tiếp đãi cũng là lẽ thường, tiểu nhị vui vẻ đồng ý, Hoàng đế bèn liếc nhìn Hà Tấn Vinh một cái.
Hà Tấn Vinh lập tức hiểu ý, ngay lúc đó liền lấy ra một thoi vàng không nhỏ nhét vào tay tiểu nhị, người này liền vui mừng khôn xiết mà lui ra ngoài.
Khi Thiệu Tuần nhìn sang, Hoàng đế thong thả nói: “Thưởng cho hắn, cũng coi như có mắt nhìn.”
Thiệu Tuần cười đến mắt cong lên, nàng nghiêng đầu tựa vào vai Hoàng đế, tựa như một chú chim nhỏ đang run rẩy trên cành, nụ cười của nàng đã xua tan đi nỗi lo âu âm ỉ trong lòng Hoàng đế.
Kể từ khi trong cung xảy ra chuyện, nàng đã lâu không được vui vẻ như vậy. Lời nhắc nhở của Nhược Đồng quả là đúng lúc, đáng lẽ trẫm nên đưa nàng ra ngoài đi dạo sớm hơn.
Cũng không thể trách tính tình Thiệu Tuần gần đây có nhiều phần kỳ quặc. Ở hoàng cung gặp phải chuyện phiền lòng như vậy, tuy gượng ép lắm mới không bị liên lụy, nhưng lại phải tận mắt chứng kiến hài đồng chết yểu, người quen thuộc tự sát, lại biết được những chuyện trước kia của hắn, thêm nữa là lúc mang thai vốn dĩ dễ lo nghĩ, tâm trạng có thể tốt lên mới là chuyện lạ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play