Giọng hắn rất nhỏ, nhưng Triệu Nhược Trinh lại nghe thấy. Nàng ta lập tức dùng sức thoát khỏi sự kìm kẹp, chạy đến mép giường bế Lận Bác lên: “A Bác! A Bác!”
Lận Bác dĩ nhiên vẫn không nhúc nhích.
Triệu Nhược Trinh ngơ ngẩn nhìn nhi tử trong lòng.
Từ nhỏ đến lớn, nó đều do một tay nàng ta nuôi nấng, tự mình cho bú, tự mình thức đêm, ôm nó, dỗ nó, cẩn thận từng li từng tí nuôi nó từ bé như con mèo con gập ghềnh cho đến tận bây giờ.
Triệu Nhược Trinh còn nhớ dáng vẻ lúc mới sinh của đứa nhỏ này, khi đó nó toàn thân xanh tím, tiếng khóc yếu ớt. Nàng cả đêm không ngủ được, giật mình tỉnh giấc, việc đầu tiên là ghé vào lồng ngực con để nghe tiếng thở của nó, sợ đứa trẻ nhỏ như vậy đến thở cũng không có sức, cứ thế mà chết đi trong giấc ngủ.
Thế mà nó đã lớn đến 4 tuổi, mắt thấy sắp có thể vỡ lòng đọc sách, giống như một đứa trẻ bình thường, khỏe mạnh viết chữ, chơi đùa, tại sao lại ra nông nỗi này?
Khoảng thời gian này tâm trạng nàng ta không tốt, luôn trách mắng Lận Bác. Nhưng tính tình đứa nhỏ này giống hệt cha nó, rất mềm mỏng. Mỗi khi nàng ta hối hận không nên mắng nó, chỉ chớp mắt đã lại thấy Lận Bác cười hì hì đứng sau lưng mình, một chút cũng không thù dai.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play