Nhận ra mình đã gây họa, quản lý khách sạn lo đến đỏ bừng mặt, vội vàng giải thích: “Lúc đó tôi bận quá, nhận liền mấy cuộc điện thoại, thật ra cũng chẳng nhìn số gọi đến, cứ thấy có người hỏi gì thì tôi trả lời thôi, có lẽ lúc ấy cũng chẳng biết người gọi là ai.”
Lời giải thích này rõ ràng không thể thuyết phục được các cảnh sát trong tổ điều tra hình sự. May mà hai đồng nghiệp bên cạnh thấy vậy vội bước tới làm chứng, nói lúc đó quả thật bận đến mức rối loạn cả lên, khi nghe máy họ cũng ở bên cạnh, còn nghe thấy quản lý đang chỉ đường cho người kia, sau đó liền gác máy để xử lý một vụ tranh chấp.
Thật sự là ngoài ý muốn? Hay là cố tình giấu giếm?
Cảnh sát lại hỏi ông ta quan hệ giữa ông ta với người trợ lý kia và Giản Nhất là gì.
Quản lý chỉ nói rằng mình thêm họ làm bạn vì họ là khách quý của Tạ Dung, mọi việc đều phải sắp xếp thật chu đáo. Không phải lần đầu tiên tiếp đãi khách kiểu này, thường thì đều do quản lý tự mình phục vụ. Nếu khách có nhu cầu gì tại địa phương, chỉ cần bảo ông ta là được.
Việc này có thể tra từ các khách hàng trước.
“Còn về chuyện vì sao Giản tiên sinh bọn họ lại đi đường nhỏ, tôi cũng không rõ. Lúc đó bận lắm, vì sạt lở đất nên nhiều khách lo lắng… Nhưng tôi cảm thấy vị trợ lý đó lúc ấy không có vẻ gì là lo lắng cả, chỉ tiện miệng hỏi tôi nên lái đường nào...”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT