Đối với người đã ép cha mình không cho khai thác thôn Điền, Đổng Tuấn chẳng có mấy thiện cảm, chỉ lo trò chuyện cười đùa với bạn học trên chiếc xe khác trong nhóm.
Xe dạo qua các nơi như thôn xóm, núi rừng, bờ biển, đâu đâu cũng có vườn cây ăn quả, hoa cỏ và ruộng đồng. Tuy đường xa mệt nhọc, nhưng ba người vẫn cảm thấy hứng thú.
Hùng Đạt bám sát cửa kính, ghi nhớ vị trí của các vườn cây ăn quả…
Chiếc xe không đi thẳng vào trang viên mà vòng qua một vòng, đến nơi hẻo lánh nhất trong trang viên. Nơi đó có một căn nhà mái ngói đỏ không lớn không nhỏ. Vừa vào gara ngầm, lão quản gia đã cho người xuống xe, chỉ vào một chiếc xe bình thường đậu bên cạnh chỗ đậu mà nói:
“Cô Ninh, đã sắp xếp ổn thỏa cho cô rồi, ba phòng bình thường kèm chiếc xe này. Bên ngoài sẽ không nói cô là bạn của ngài Tạ, nhưng nếu có nhu cầu thì bất cứ lúc nào cũng có thể liên hệ với tôi. Hơn nữa, y tế trong trang viên luôn đầy đủ, cũng có thể kiểm tra sức khỏe cho cô Chiêm Nhược.”
Ninh Mông cảm ơn, rồi chuyển hành lý sang chiếc xe khác. Hùng Đạt còn đang ngơ ngác đã bị đẩy lên ghế lái, dưới sự chỉ dẫn của Ninh Mông mà rời khỏi gara ngầm, tiến vào trang viên.
“Chú Tạ này, tôi không thân quen lắm. Chỉ biết ông ấy có hậu thuẫn rất lớn, dù rất khiêm tốn nhưng vẫn có không ít người theo dõi. Nhất là dạo gần đây có nhiều thương nhân để mắt đến môi trường bên thôn Điền, muốn khai thác phát triển nên hay đến thăm dò. Những người đó chui rúc khắp nơi, đôi khi thật sự rất phiền. Tôi đã nói với chú Tạ rồi, rằng chỉ ở khách sạn của ông ấy như khách du lịch bình thường thôi. Ngoài chuyện tận dụng đội ngũ y tế của ông ấy một chút thì chẳng có gì ràng buộc cả.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play