Chiêm Nhược có suy đoán như vậy, rồi nghĩ đến việc tự sát của Chiêm Đông Viễn, lập tức nhận ra một vài điểm bất thường.

Chiêm Đông Viễn có thời gian để tự sát, nhưng lại không để lại bất kỳ di ngôn nào cho nguyên chủ. Không phải ông không muốn để lại, mà là không dám, bởi vì khi ông tự sát — có người ở đó.

Việc để lại di thư rất có thể khiến đối phương nghi ngờ ông sẽ để lại ám hiệu hay manh mối gì đó, từ đó liên lạc với nguyên chủ. Thà không để lại gì, như vậy sẽ không có hậu họa.

Ông chết, thi thể cũng bị đối phương mang đi. Dù Chiêm Nhược có biết chuyện, cô cũng không có bất kỳ chứng cứ nào. Đối với những người đó, cô hoàn toàn không phải mối đe dọa.

Hơn nữa, còn một chi tiết khác là trước đây cô luôn nghi ngờ Chiêm Đông Viễn đã giấu thi thể đi. Nếu không có ở nhà, thì chắc chắn là được chôn ở vùng hoang dã bên ngoài. Nhưng điều kỳ lạ là các dụng cụ như xẻng, bao tải trong nhà đều bất ngờ biến mất.

Dọn dẹp sạch sẽ như vậy, không giống phong cách hành động hay trí óc của Chiêm Đông Viễn. Có lẽ là nhóm người kia đã xóa sạch dấu vết, không để lại bất kỳ vật dụng nào dính dáng đến thông tin về thi thể của cô.

Kết hợp hai yếu tố, gần như có thể khẳng định thi thể của cô không có ở đây.

Chiêm Nhược cau mày: Vậy ở lại đây chẳng còn ý nghĩa gì với cô nữa.

Thi thể đối với cô có giá trị là giúp hình thành vụ án, để cảnh sát điều tra tội lỗi của kẻ kia. Nếu thi thể không còn, cô – người đã sống lại – đành phải tạm thời ẩn mình.

Cô đã thất bại một lần, cái chết chính là cái giá cô phải trả.

__________________________________________________

Hôm sau, Chu Hiến đến đón người từ sáng sớm.

Trời tờ mờ sáng, hơi lạnh, trên cỏ dại còn đọng vài giọt sương. Anh đứng đợi Chiêm Nhược ngoài sân, ngón tay rút một điếu thuốc từ bao thuốc lá.

Sáng sớm đã hút thuốc, có lẽ chuyện của cô em họ nhỏ đã bị anh biết.

Chiêm Nhược mở cửa, khóa cửa, nhìn thấy người này đang phì phèo thuốc lá. Cô thẳng thừng bước tới mở cửa ghế phụ, còn Chu Hiến thấy chiếc ba lô vắt trên một vai cô, thầm nghĩ: bảo là đi thu dọn, vậy mà chỉ có cái ba lô bé tí không chứa nổi vài bộ quần áo?

Nhướn mày, nhưng anh cũng không hỏi gì, chỉ dập điếu thuốc vừa hút được hai hơi, khởi động xe rời đi.

Thị trấn nhỏ xập xệ này không có sân bay, phải lái xe ba tiếng mới đến được thành phố để bay.

Trong suốt hành trình dài, không khí trong xe rất yên lặng. Chu Hiến tâm trạng nặng nề, mặt mày u ám, thỉnh thoảng liếc nhìn cô, nhận ra hai điều.

Thứ nhất, sắc mặt cô hôm nay dường như tốt hơn hôm qua nhiều, dù trông vẫn khó coi, nhưng không còn đáng sợ như trước.

Thứ hai, cái băng gạc trên tay cô… giờ giới trẻ có mốt mới này sao?

Đến sân bay, lấy vé, lúc chờ máy bay thì đúng giờ ăn trưa. Chu Hiến đói bụng dẫn Chiêm Nhược vào một quán ăn nhanh để ăn tạm. Giữa chừng, anh nhận được điện thoại từ gia đình, có vẻ là tin tốt, lông mày Chu Hiến cuối cùng cũng giãn ra đôi chút.

“Tối nay anh về đến nhà. Luật sư anh đã liên lạc rồi, bảo Tú Tú đừng sợ.”

Có lẽ vì mọi chuyện đã ổn, khi ăn cơm, Chu Hiến nhận ra nhà có chuyện, công việc không thể để xảy ra thêm vấn đề. Anh liếc nhìn Chiêm Nhược, người mấy tiếng đồng hồ chẳng hé răng như người chết, bèn dịu giọng, hòa nhã nói: “Xin lỗi, hôm qua tôi lái xe đường dài, tâm trạng không tốt, nếu có gì mạo phạm, mong cô đừng để tâm.”

Con gái nhỏ hay giận dỗi, anh phải dỗ cho tốt, kẻo giữa đường cô bỏ chạy thì phiền.

Chiêm Nhược cầm chiếc hamburger, trước khi cắn một miếng thì nói: “Không sao, một người đàn ông nhịn tiểu mấy tiếng đồng hồ, bàng quang sắp nổ tung, còn bị tôi châm chọc, anh không đánh tôi đã tính là rất lịch lãm rồi.”

Lúc nói chuyện với cô, người này cứ vài phút lại nhìn vào trong nhà mấy lần. Một gã đàn ông tiểu tư sản kén chọn như vậy, ngoài chuyện tiểu gấp thì còn gì khiến anh ta có ý muốn vào trong chứ?

Rõ ràng là ghét cái xưởng sửa xe bẩn thỉu đó đến thế.

“Nhưng tôi thấy thói quen này của anh không tốt đâu. Còn trẻ mà thế, dễ bị bệnh lắm.”

Giọng điệu như bà mẹ già, cái miệng thì cay nghiệt.

Chu Hiến đang định uống nước cam: “…”

Hóa ra cô nhìn ra rồi?

Nhìn ra rồi còn đuổi tôi đi!

Đuổi thì thôi, giờ còn mỉa mai châm chọc anh.

Chu Hiến bị nghẹn, nhận thấy ánh mắt kỳ lạ của người bên cạnh, anh kìm nén ý muốn đánh cô, nói: “Cô hỏi tôi có khỏe mạnh không, là vì chuyện này à?”

“Có lẽ vậy.” Cô ấy đáp một cách qua loa, rõ ràng chẳng để tâm.

Chu Hiến không hiểu nổi cô gái này, bèn lảng sang chuyện khác, hỏi: “Tay của cô Chiêm từng bị thương à?”

“Bị mảnh sắt cứa phải.”

“Tôi tưởng là do đám chủ nợ kia gây ra. Dạo này họ không tìm cô chứ?”

Dù đối với người nhà luôn dịu dàng quan tâm, nhưng ở nơi làm việc, Chu Hiến, với kinh nghiệm lão luyện, vốn dĩ lạnh lùng, xa cách. Lời nói này không phải là quan tâm đến Chiêm Nhược, mà là để nhắc nhở cô – nếu muốn thay đổi tình cảnh khó khăn, đừng có gây ra chuyện gì rắc rối.

Đang ăn hamburger, Chiêm Nhược ngẩng đầu liếc anh ta một cái, “Sau khi anh đạp lên đầu họ rồi đến tìm tôi, trong lòng anh không có tính toán gì sao?”

Chu Hiến nghẹn lời, sắc mặt trầm xuống, “Ý cô là sao?”

Chiêm Nhược: “Anh không biết à? Vậy chắc là tôi hiểu lầm rồi, xin lỗi nhé.”

Lời này mang chút mùi vị “trà xanh”, cố ý khích bác ly gián.

Đám chủ nợ kia từ lâu đã vơ vét sạch sẽ, họ cũng biết Chiêm Nhược, một cô gái trẻ, chẳng có nhiều tiền để trả. Chẳng lẽ lại như thời xưa, kéo cô đi bán để gán nợ?

Những chủ nợ bình thường không dám làm lớn chuyện, chỉ biết quấy nhiễu là chính. Còn đám người ở sòng bạc thì dám ra tay, nhưng vì năm đó Chiêm Nhược là thủ khoa kỳ thi đại học của thành phố, ở cái nơi nhỏ bé này cũng có chút tiếng tăm. Hồi đám tang của Chiêm Đông Viễn, đám người sòng bạc đến quấy rối, hiệu trưởng trường cấp ba của huyện, người từng chiếu cố Chiêm Nhược rất nhiều, cũng có mặt. Ông ta nói vài lời hòa giải, cộng thêm hai năm nay chính sách quét sạch tội phạm và băng đảng nổi lên, đám người sòng bạc đành kiêng dè, lặng lẽ rút lui.

Nhờ vậy mà yên ổn được một năm. Trong năm đó, Chiêm Nhược cũng đứt quãng trả nợ, dù không nhiều, nhưng ít ra có quá trình trả nợ, vẫn hơn là giết gà lấy trứng.

Nhưng giờ đây, bọn họ đột nhiên lại hung hãn quay lại, sau lưng không có chút mờ ám thì ai tin nổi?

Lời cô nói ẩn ý, Chu Hiến dù sinh nghi, thầm nghĩ liệu có phải nhà họ Thẩm lén lút làm gì đó không, nhưng trong lòng cũng không vui.

Chu Hiến: “Hôm kia họ tìm cô, thật ra tôi rất tò mò, sao cô không từ bỏ quyền thừa kế? Theo luật, những khoản nợ đó chẳng liên quan gì đến cô. Cô cứ ở trường học vài năm, tốt nghiệp xong thì đi xa, thế là xong. Hà tất phải khổ sở như vậy? Chẳng lẽ cái nhà máy rách nát đó có báu vật gì sao?”

Khi xem tư liệu, anh ta đã thấy cô gái này ngốc nghếch đến khó tin, chẳng hiểu nổi làm sao cô ta thi được thủ khoa đại học.

Chiêm Nhược uống một ngụm sữa, nhẹ nhàng nói: “Chạy được hòa thượng nhưng chạy không thoát cái miếu. Huống chi, nợ tiền thì phải trả, đó là đạo lý hiển nhiên.”

Đây là suy nghĩ thật sự của Chiêm Nhược lúc đó.

Đám sòng bạc thì không cần nói, nhưng những chủ nợ khác phần lớn là những người năm xưa vì nể tình mà bị Chiêm Đông Viễn vay mượn khắp nơi. Ai cũng phải sống, ai cũng có nỗi khổ riêng, mà nguyên nhân khiến Chiêm Đông Viễn trở nên điên cuồng như vậy vẫn là vì Chiêm Nhược. Nhân quả đúng sai thế nào, tất cả phụ thuộc vào cách Chiêm Nhược nghĩ.

Đáng tiếc, cô gái này có tam quan rất ngay thẳng, chỉ là tự làm khổ mình.

Chu Hiến ngạc nhiên, bỗng nhớ đến trong tư liệu có nhắc Chiêm Đông Viễn còn một bà mẹ già sức khỏe yếu ở quê. Nếu không moi được gì từ Chiêm Nhược, đám sòng bạc chắc chắn sẽ… Thảo nào.

Gia đình quả thật là điểm yếu của nhiều người.

“Vậy nên một năm qua cô ở quê nhà? Bà cô thế nào rồi?”

“Đám tang vừa làm xong.”

“…”

Chu Hiến nhất thời im lặng, Chiêm Nhược cũng không nói gì thêm. Ăn xong, bản tin trên tivi trong quán bỗng nhắc đến vụ án mạng nhà Triệu Cảnh Tú.

Chu Hiến cố ý che giấu cảm xúc, ra vẻ bình thản, nhưng vẫn không giấu được sự chú ý. Tuy nhiên, anh ta vô tình nhận ra cô gái trẻ ngồi đối diện chẳng thèm liếc nhìn màn hình lấy một lần, chỉ tự nhiên ăn hamburger, uống sữa.

Có một cảm giác lạnh lùng lộ liễu.

Chắc là do một năm qua chịu đủ sự nóng lạnh của lòng người, khiến cô trở nên u ám như vậy, cũng thật đáng thương.

__________________________________________________

Ba tiếng sau, tại sân bay Hải Thành.

“Bây giờ là 9 giờ, tôi đưa cô đến khách sạn trước, sáng mai chúng ta đi bệnh viện…”

Nghĩ đến những ngày tháng sau này của cô gái này, Chu Hiến không nghĩ nhiều, chỉ tự nhủ khó khăn của cô chẳng liên quan gì đến mình.

Anh ta tự sắp xếp mọi thứ, chẳng hỏi ý kiến cô. Chiêm Nhược vốn dĩ hay cãi bướng, lần này lại hiếm hoi ngoan ngoãn đi theo anh ta ra khỏi sân bay. Phía trước đã có xe chờ sẵn, Chu Hiến đặt vali của mình vào xe, vừa định gọi cô lên xe thì thấy cô gái này, một tay xách chiếc tôi rách, thong dong bước đến một chiếc taxi cách đó bốn, năm mét.

Chu Hiến bỗng giật mình, lập tức bước nhanh tới định kéo người lại, nhưng đáng tiếc đối phương đã lên xe, "cạch", cửa xe đóng sập.

Cô gái hạ cửa kính xe xuống, nhìn anh ta nói: “Nhà họ Thẩm lén lút mua chuộc bệnh viện để kiểm tra thận của tôi, lại còn sai người từ sòng bạc đến đe dọa tôi, như thế thật chẳng lịch sự chút nào. Vậy nên, tôi mượn chút tiền xe và một bữa hamburger, cũng không quá đáng chứ?”

Việc kiểm tra sức khỏe toàn diện của nguyên chủ là chuyện xảy ra cách đây không lâu. Lúc đó, bệnh viện phát hiện cô mắc bệnh hiểm nghèo, cho cô thời gian suy nghĩ. Cô gái nhỏ này trong suốt một năm qua đã phải lo toan đám tang cho cha dượng và bà nội, đồng thời đối phó với đám chủ nợ hung ác, sớm đã kiệt sức. Khi biết tin dữ, cô bị đả kích nặng nề. Về nhà chưa được hai ngày, chưa kịp quyết định có tiếp tục điều trị hay không, bệnh viện đột nhiên gọi điện tới, nói rằng trong viện có một hoạt động, có thể làm kiểm tra toàn diện cho cô một lần nữa để xác định xem có mắc bệnh thật không, biết đâu chỉ là chẩn đoán nhầm.

Cô gái nhỏ biết gì đâu, chỉ nghĩ nếu có khả năng chẩn đoán nhầm thì vẫn còn hy vọng. Hơn nữa, đây là bệnh viện công lớn nhất địa phương, không phải phòng khám nhỏ, chắc hẳn không lừa cô. Thế là cô đồng ý, đến làm kiểm tra, kiểm đủ thứ lằng nhằng... trong đó có cả xét nghiệm HLA của thận.

Kết quả thì không cần nói cũng biết, cô nhận được tin dữ xác thực, còn bên phía Thẩm Mạc Lâm lại nhận được tin vui, lập tức không kìm được mà gọi điện tới…

“Nhân tiện nói luôn, dù HLA có khớp, nhưng xét về đạo đức và trật tự hôn nhân trong xã hội, với tư cách là con gái của người vợ trước bị bỏ rơi, tôi khuyên các người nên tự ngẫm xem bà ta có xứng hay không.”

“Tạm biệt, thư ký Chu.”

Cô mỉm cười nhạt với anh ta, gương mặt gầy gò như chỉ còn da bọc xương trông có phần quỷ dị. Nụ cười lập tức biến mất, cô lạnh lùng nói với tài xế đang hóng hớt: “Lái xe.”

Tài xế giật mình, lập tức đạp ga, xe lao đi, để lại Chu Hiến đứng ngẩn ngơ giữa cơn gió, tay suýt bị xe quệt gãy.

__________________________________________________

Thành phố phồn hoa, mười giờ đêm vẫn sáng rực ánh đèn, nhộn nhịp vô cùng. Sau khi trả tiền taxi, trên người Chiêm Nhược chỉ còn lại một nghìn đồng.

Nguyên chủ nghỉ học đến giờ, phần lớn thời gian đều dành cho hai đám tang và việc chăm sóc bà nội, cộng thêm việc đối phó với đám chủ nợ, thời gian còn lại thì mang danh thủ khoa của thành phố đi dạy kèm cho học sinh, tiền kiếm được hoặc là trả nợ, hoặc là chi tiêu cho bà nội. Giờ đây, túng thiếu cũng là điều bình thường.

Căn cơ của người kia ở thành phố B, còn ở Hải Thành này, các gia tộc quyền thế mọc lên như rừng, có vài nhà không hòa thuận với đối phương và khiến họ phải kiêng dè. Hơn nữa, đây là một thành phố quốc tế lớn, dù sao cũng an toàn hơn cái nơi hẻo lánh kia.

Nói khó nghe một chút, nếu đối phương đột nhiên nổi sát tâm, cô bị giết trong cái nhà máy hoang tàn đó cũng chẳng ai hay.

Huống chi nguyên chủ vốn học ở đây, trở về cũng là điều hợp tình hợp lý.

Nhưng một nghìn đồng này, đừng nói mua máy tính, chỉ đủ để cô sống sót vài ngày, mà còn phải ăn mì gói. Xét cho cùng, tiền thuê nhà ở đây quá đắt.

Chiêm Nhược sờ lên gương mặt hốc hác, thở dài, lang thang một lúc rồi bước vào một quán net.

Giá cả không rẻ, nhưng ở đây có dịch vụ phòng riêng khá tốt, có thể ăn, ngủ, làm việc tại chỗ, tạm thời là lựa chọn tốt nhất cho cô.

Mấy ngày sau, Chiêm Nhược gần như chỉ ở lì trong quán net, ngày nào cũng ăn mì gói, đêm nào cũng thức khuya.

Tình trạng này khiến ông chủ quán net lo cô sẽ đột tử ngay trong quán mình. Cuối cùng, đến ngày thứ ba, khi Chiêm Nhược ra mua mì gói, ông chủ lo lắng nói: “Cô gái, ngày nào cô cũng ăn mì gói, không sợ hại sức khỏe à?”

Chiêm Nhược: “Hả? Không sao đâu.”

Không sao cái nổi gì! Nhìn mặt mày thì vàng vọt, gầy guộc như sắp lìa đời, kiểu này chỉ cần ai thổi một hơi là bay lên trời mất thôi!

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play