Yếu ớt, tối đen, cổ họng đau rát.
Đủ loại cảm giác lẫn lộn với một vài ký ức của nguyên chủ ùa về, chỉ một lát sau, Chiêm Nhược đã câm nín, hỏi hệ thống: “Sao cậu không nói với tôi mục tiêu không phải là Chu Hiến cao lớn khỏe mạnh, mà là em họ của hắn.”
Người cô muốn là Chu Hiến, một nam nhân cường tráng cao một mét tám, chứ không phải Triệu Cảnh Tú, cô thiếu nữ 15 tuổi vừa trải qua tai nạn xe hơi ba tháng trước, dẫn đến tạm thời mất thị lực và dây thanh quản bị tổn thương nhẹ.
Hệ thống: “Cô cũng đâu có hỏi, mà dù cô hỏi, tôi cũng chẳng nói.”
Chiêm Nhược: “Vậy phạm vi ba mươi cây số không nhất định là nhắm vào chính mục tiêu, mà có thể là nhân vật liên quan đến mục tiêu? Ví dụ như Chu Hiến?”
Hệ thống xác nhận lời cô.
Chiêm Nhược cũng chẳng còn tâm trạng hỏi tiếp. Tình huống hiện tại là mẹ của Triệu Cảnh Tú đã qua đời trong vụ tai nạn xe hơi để bảo vệ cô, để lại một người cha dượng không có mặt trên xe, Triệu An.
Triệu An đối xử với Triệu Cảnh Tú luôn rất tốt. Nửa tháng trước, sau khi Triệu Cảnh Tú xuất viện, hắn bỏ công việc, tận tâm chăm sóc cô.
Nhưng Chiêm Nhược nhanh chóng phát hiện ra điểm bất thường—Triệu An không hề thuê người giúp việc để hỗ trợ Triệu Cảnh Tú vượt qua khó khăn trong sinh hoạt thời gian này, mà tự mình chăm sóc. Xét về giới tính, đặc biệt là mối quan hệ không huyết thống, điều này không phù hợp. Quan trọng hơn, gia đình họ rất dư dả về kinh tế. Triệu An là một giáo viên được coi là trí thức, không thể ngu muội đến mức này.
Trong ký ức của Triệu Cảnh Tú, dường như trong khoảng thời gian này, sự chăm sóc của đối phương luôn mang theo chút thân mật quá mức, thậm chí hỏi cô có cần giúp gội đầu, tắm rửa hay không. Điều này khiến một thiếu nữ 15 tuổi đã bắt đầu hiểu chuyện cảm thấy vô cùng khó chịu và bất an.
Vì thế, gần đây mỗi tối cô đều vô thức khóa cửa phòng, dù Triệu An từng nhắc cô rằng vì không nhìn thấy gì, đừng khóa cửa, để tránh xảy ra chuyện gì bất tiện.
Chiêm Nhược biết rằng nếu đêm nay cô được đưa đến đây, chắc chắn Triệu Cảnh Tú sẽ gặp nguy hiểm.
Cây báng cầm trong tay, nhưng Chiêm Nhược vẫn theo ký ức của nguyên chủ mò đến chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường trước khi ngủ.
Vì không phải người mù bẩm sinh, điện thoại vẫn là loại người bình thường dùng, không phù hợp với trạng thái mất thị lực. May mà gần đây nguyên chủ thích nghe nhạc để xoa dịu nỗi đau, nên cũng đã mò mẫm cách sử dụng.
Chiêm Nhược bình tĩnh, thử vài lần, đến lần thứ ba thì mở được điện thoại... cô vặn âm lượng xuống rất thấp, gọi một lần thành công, nghe thấy tiếng chuông từ trung tâm cứu trợ bên kia, cô lập tức cúp máy, lặp lại thao tác y hệt một lần nữa, rồi để giao diện dừng ở vị trí gọi 110.
Một người mù thật sự quá khó khăn. Nếu gặp nguy hiểm thực sự, tin người khác chẳng bằng tin cảnh sát, đặc biệt trong tình trạng cổ họng bị tổn thương. Nếu gặp nạn, cô chẳng thể hét lên, chỉ có thể phát ra âm thanh khàn khàn mơ hồ, âm lượng rất thấp, chỉ nói được vài lời khàn khàn. Trong một căn biệt thự, điều này hoàn toàn không thể cầu cứu.
Chiêm Nhược rất quen với thói quen sinh hoạt của người mù, cũng biết điểm yếu của họ, nên đã chuẩn bị trước.
Đúng lúc này, tay nắm cửa bỗng xoay.
Cạch một tiếng, trong bóng tối càng thêm rợn người.
Chiêm Nhược giật mình, suýt run tay bấm gọi số, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh, tập trung lắng nghe động tĩnh ngoài cửa.
Tay nắm cửa xoay 90 độ, có lẽ phát hiện cửa bị khóa, nên không động đậy nữa.
Trong nhà này còn có người khác? Triệu An?
Hắn không lên tiếng, Chiêm Nhược cũng không nghe thấy tiếng bước chân rời đi.
Có lẽ hắn đang do dự xem có nên vào không?
Đây không phải dấu hiệu tốt.
Nên núp cạnh cửa chủ động ra tay, hay nằm trên giường đợi đối phương tấn công rồi mới phản đòn?
Nếu chủ động ra tay, dù thoát thân,cũng rất dễ bị đối phương cắn ngược. Nếu lỡ đánh chết người, cô thiếu nữ này chưa chắc đã tránh được kiện tụng.
Nhưng... liên quan gì đến cô chứ.
Bảo vệ mạng sống mới là nhiệm vụ của cô.
Chiêm Nhược lặng lẽ kéo chăn ra, nhét gối vào dưới chăn, đắp lại, rồi không một tiếng động, lần mò theo tủ và tường, nhón chân đến cạnh cửa, dựa vào tường, đồng thời tắt màn hình điện thoại, nhét vào túi.
Trong bóng tối, một thiếu nữ nhắm mắt, áp sát tường, nín thở chờ đợi. Ngoài cửa, bên tay phải, một người đàn ông trung niên gầy cao lấy ra một vật.
Người mù có thính giác nhạy hơn. Chiêm Nhược nghe thấy tiếng chìa khóa leng keng.
Con chó già này, quả nhiên là Triệu An.
Cạch! Khoảnh khắc ổ khóa được mở, ánh đèn hành lang chiếu lên gương mặt một người đàn ông, trông thì nho nhã nhưng thực chất lén lút. Hắn chẳng hề căng thẳng, vì một cô bé câm điếc mù lòa thì khác gì con cừu non.
Ánh mắt hướng về phía giường, thấy chăn gồ lên một khối, hắn không kìm được, vội vã muốn bước vào.
Khi bước chân đầu tiên chạm sàn, đôi dép lê phát ra tiếng động. Chiêm Nhược, đang nấp sau cánh cửa, lập tức vung cờ lê mạnh mẽ, nhắm thẳng vào mặt Triệu An theo chiều cao của hắn mà đập tới.
Cờ lê tạo ra âm thanh trầm đục, nhưng tiếng hét của hắn thì thảm thiết.
Triệu An đau đớn ôm mặt, lùi lại rồi ngã nhào. Chiêm Nhược nhanh chóng lần mò theo cửa, lẻn ra ngoài. Phía sau vang lên tiếng hét giận dữ xen lẫn yếu ớt của Triệu An.
Căn biệt thự nhỏ này dù sao cũng là nhà của Triệu Cảnh Tú. Dù bị mù, cô vẫn rất quen thuộc với cấu trúc ngôi nhà.
Chạy xuống lầu?
Người mù xuống cầu thang chẳng khác nào tìm chết, huống chi phía sau đã vang lên tiếng bước chân đuổi theo.
Triệu An đuổi kịp rồi!?
Xem ra một nhát cờ lê không trúng chỗ hiểm như mắt, chắc chỉ đập vào má hay xương gò má gì đó.
Sức của một cô bé vẫn quá yếu.
Hắn có chìa khóa, trốn vào phòng nào cũng vô ích, trừ khi… phòng chứa đồ!
Phòng này bị mất chìa khóa, mà vì chỉ là phòng chứa đồ nên cũng chẳng ai làm lại chìa. Nhưng ổ khóa bên trong vẫn còn dùng được.
Tiếng động phía sau càng lúc càng lớn, Chiêm Nhược lần mò theo tường, chạy nhanh hết sức. Tiếng bước chân sau lưng ngày càng gần, kèm theo tiếng chửi rủa kìm nén của Triệu An.
“Con khốn, tao sẽ giết mày…”
Hoàn toàn khác với hình ảnh cha dượng nho nhã, dịu dàng ngày thường.
Cổ họng khô khốc, chẳng thốt nổi lời nào, cô dứt khoát im lặng. Đột nhiên, chân trượt một cái.
Bộp! Cơ thể nhỏ bé ngã xuống, cơn đau nhói từ bắp chân truyền lên. Có lẽ Triệu An phía sau thấy vậy thì mừng rỡ, vội chạy tới…
Hít sâu một hơi, Chiêm Nhược bò dậy nhanh như chớp, lần mò tường chạy tiếp, đến khi chạm được mép cửa, cô không chút do dự, mở cửa lao vào và khóa lại ngay lập tức.
Cạch.
Cửa vừa khóa xong.
Chỉ cách một mét, Triệu An nhìn con mồi biến mất ngay trước mắt, giận dữ gào lên.
“Con khốn!”
Ầm!! Tiếng va đập mạnh vang lên.
Triệu An đang đạp cửa.
Trong phòng chứa đồ, Chiêm Nhược sờ bắp chân đau nhức, xác định chỉ bị bầm chứ không trật khớp, cô thở phào. Cô khéo léo xoa nhẹ vài cái, rồi lấy điện thoại, cẩn thận làm theo các bước đã chuẩn bị trước, mở máy và bấm số 110.
Khi số điện thoại sắp kết nối, tiếng đạp cửa ầm ầm ngoài kia bỗng dừng lại, tiếp theo là một âm thanh trầm đục.
Có gì đó ngã xuống.
Còn vang lên tiếng leng keng… chùm chìa khóa rơi?
Tiếng chửi của Triệu An đột nhiên im bặt.
Thế giới của Chiêm Nhược chỉ là một mảng tối đen. Vừa nãy tập trung bấm số, sự tĩnh lặng bất ngờ này khiến cô giật mình, không rõ ngoài kia xảy ra chuyện gì. Lẽ nào vết thương cô đập trúng khiến Triệu An ngất xỉu?
Hay là gì khác?
Rồi cô nghe thấy một tiếng – tiếng chìa khóa khẽ leng keng va chạm, như thể bị nhặt lên.
Có tiếng chìa khóa cắm vào ổ, cố mở cửa.
Là Triệu An đang tìm chìa để mở cửa này.
Không đúng!
Triệu An chắc chắn biết trong chùm chìa không có chìa phòng chứa đồ, vậy thì nhặt chìa làm gì, vì căn bản không mở được. Cách duy nhất là phá cửa bằng bạo lực.
Vậy nên…
Chiêm Nhược giật thót, một ý nghĩ lóe lên – người ngã xuống là Triệu An, nhưng kẻ đang cố mở cửa ngoài kia không phải Triệu An.
Trong nhà này xuất hiện một người thứ ba.
Ngay lúc đó, tút…
“Alo…”
Điện thoại gọi cứu trợ 110 kết nối, giọng nhân viên trực tổng đài vang lên. Tiếng động ngoài cửa đột nhiên im bặt.
Hắn nghe thấy rồi.
Chiêm Nhược biết chút ít về Triệu An, nhưng với người thứ ba này thì hoàn toàn không có thông tin, nên tất nhiên là bất an. Nhưng thời gian để cô phản ứng không còn nhiều.
Cầu cứu cảnh sát?
“Chị ơi… chị cảnh sát, em… em đánh một người, chắc hắn ta bị em đập chết rồi…”
Giọng khàn khàn, cô cố gắng lên tiếng, khô khốc và mơ hồ, nhưng mang theo âm run rẩy hoảng loạn. Người ngoài kia chắc nghe thấy, nhưng không có động tĩnh.
Xem ra câu này có tác dụng.
Dưới sự trấn an của nhân viên, Chiêm Nhược tiếp tục kể lộn xộn về những gì xảy ra tối nay.
Cổ họng đau rát, nhưng cô phải nói rõ.
“Em không biết có phải bố dượng không, nhưng hắn ta mở cửa phòng em. Em không thấy gì, mắt em bị thương… Em đập hắn ta bằng cờ lê, rồi chạy. Hắn hung dữ lắm, chửi em, đuổi theo em, nhưng giờ hắn ta im rồi. Tay em dính máu… Hắn ở ngoài kia, em khóa cửa rồi.”
“Có phải em đánh chết hắn rồi không? Hình như em đánh trúng đầu hắn.”
“Chắc chắn là bố, mấy hôm nay ông ấy cứ muốn sờ soạng em.. còn đòi tắm cho em, chị ơi, chị ơi, em phải làm sao đây?”
Cô không chắc mục tiêu của người này là Triệu An hay chính mình, nhưng cô phải giảm thiểu tối đa mối đe dọa từ người này đối với mình.
Vì thế, thông tin cô tiết lộ là: không biết hắn tồn tại, mù lòa, nghĩ rằng chính mình đã đánh chết Triệu An, nhận tội thay đối phương.
Trong lúc Chiêm Nhược liên lạc ngắt quãng với nhân viên tổng đài, cô vừa để ý động tĩnh bên ngoài, xem người này có ra tay không, vừa cẩn thận sờ các đồ vật xung quanh để tránh va phải. Khi sờ đến một vật tròn lăn lóc, đây là lọ tiết kiệm?
Cô lập tức có phán đoán, mang theo vật này, cẩn thận di chuyển đến bên cửa sổ.
Trong ký ức, máy điều hòa của căn phòng này được lắp ở góc nhỏ tầng ba, ngay bên ngoài ngôi nhà.
Triệu Cảnh Tú sống ở tầng ba — thực ra từ điểm này cũng có thể thấy Triệu An, người cha dượng, không thực sự quan tâm đến con gái riêng. Ai đời lại để một cô gái mù sống ở tầng ba, nhưng ở tầng ba có thể kiểm soát tối đa đường thoát của cô.
May mà trước đây Triệu Cảnh Tú chưa bị mù, nên cô nhớ rõ vị trí này.
Cố gắng nghe hiểu nội dung qua giọng nói yếu ớt khàn khàn của đối phương, nhân viên tổng đài vừa an ủi Chiêm Nhược, vừa hỏi địa chỉ cụ thể.
“Đừng sợ, chúng tôi sẽ nhanh chóng cử người đến cứu em. Bây giờ em giữ liên lạc, và dùng thùng hoặc bàn để chặn cửa...”
Lời còn chưa dứt, ầm!!!
Đột nhiên cửa phòng vang lên một tiếng động lớn, hắn đang đập cửa.
Chiêm Nhược nhíu mày: Hắn vẫn muốn diệt khẩu.
Bên tổng đài nghe thấy tiếng động cũng giật mình.
Với các cuộc gọi cầu cứu, dù 100 cuộc có đến 90 cuộc là chuyện nhỏ, hiểu lầm hay trò đùa, nhưng chỉ cần 10 cuộc là thật, họ phải dốc toàn lực, cẩn trọng xử lý.
Cô gái này trong cơn cầu cứu hoảng loạn đã tiết lộ nhiều thông tin, còn cung cấp cả địa chỉ, nhanh chóng liên kết các chi tiết, nâng mức độ xác thực lên sáu bảy phần.
Tai nạn xe, mẹ ruột vừa qua đời, cha dượng, sàm sỡ con gái, tắm rửa, khuya khoắt mở khóa…
Nhưng nhân viên tổng đài cũng không phải tay mơ, trong lúc xác nhận tính xác thực của cuộc gọi, cô ta nhạy bén nhận ra điều bất thường — trong lời cầu cứu rối loạn của cô gái này dường như ẩn chứa thông tin khác.
Rất hung dữ, tay dính máu, ở ngoài, khóa cửa.
Kết hợp lại là — hung thủ ở ngoài cửa.
Hung thủ gì? Bản thân cô chưa bị hại, vậy nghĩa là cha dượng đã bị hại, hung thủ thật đang định ra tay với cô, còn cô cố ý kéo dài thời gian, tìm cách xoa dịu hoặc làm giảm ý định giết người của hắn.
Bên tổng đài vốn đã chuẩn bị gọi cảnh sát đến kiểm tra, nhưng nghe tiếng động lớn bất ngờ, lập tức cảm thấy tình hình không ổn, tiếp tục gọi Chiêm Nhược nhưng không được hồi đáp. Cô ta lập tức báo cho đội cảnh sát xuất phát về mức độ nghiêm trọng, đề nghị liên lạc với cảnh sát khu vực gần đó đến ngay, đồng thời liên hệ với bộ phận bảo vệ của khu dân cư này.
Điều khiến cảnh sát lo lắng là sau đó Chiêm Nhược không phát ra âm thanh nào nữa.
Thực tế, cô không còn rảnh tay, không thể khàn khàn nói vào điện thoại, chỉ nhét điện thoại vào túi, mang theo lọ tiết kiệm, trèo lên cửa sổ…
Ầm, ầm, ầm!
Cánh cửa cuối cùng bị đập bung ra.