Lúc này không ít thương nhân ngành vật liệu sắc mặt thay đổi, đồng loạt nhìn về phía Hải Long Vương, người sau cũng trầm mặt xuống, nhưng vẫn bình thản nói: "Ngài Tebo, cô Chiêm Nhược, cho phép tôi nhắc nhở rằng vật liệu xây dựng khu vực Đại Loan hiện nay không phải là một con số nhỏ. Hơn nữa, xét về khía cạnh vận chuyển từ nước ngoài, tuy ngài Tebo có ngành công nghiệp vật liệu liên quan, nhưng sản lượng không đủ, vận chuyển lại phải thông qua bên trung gian. Nếu muốn nuốt trọn đơn hàng này, e rằng không dễ dàng gì. Không biết ngài Tebo có biết thành ngữ ‘gà bay trứng vỡ’ không?”
Tebo đáp: “Mẹ tôi đúng là từng dạy tôi thành ngữ này, vì vậy tôi vừa mới nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời — ví dụ như tôi có thể mượn công ty vận chuyển của Whistler. Còn về sản lượng không đủ, cũng có thể sử dụng nhà máy của Whistler. Dù sao thì cha tôi thua vì tự trọng trong chuyện chiếm lợi từ người thân, nhưng tôi thì khác ông ấy. Hơn nữa, tôi cho rằng Whistler chắc chắn cũng rất vui được tham gia. Ông thấy thế nào?”
Một khi tập đoàn có quy mô như Whistler tham gia vào, vậy thì mấy người bọn họ còn làm được gì?! Doanh nghiệp thực thể của người ta trải rộng toàn cầu, lại còn độc quyền phần lớn tài nguyên.
Các thương nhân vật liệu có mặt đều hoảng hốt, sắc mặt Hải Long Vương cũng khó coi, ngón tay không ngừng xoa chiếc nhẫn ngọc.
Ba Ninh quan sát thấy hành động nhỏ này, nheo mắt lại, thầm nghĩ lão già này hoảng rồi, ông ta hoảng thật rồi.
Quả nhiên, muốn đánh thắng tư bản thì phải có vào tư bản lớn hơn.
Kết quả cuối cùng là những thương nhân vật liệu này thay đổi thái độ, bởi vì cả Chiêm Nhược lẫn Tebo đều là loại người đã quyết thì không dễ bị người khác làm lung lay. Đừng nói là mềm mỏng hay cứng rắn, cho dù cả đám treo cổ trước mặt cũng vô dụng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT