“Đúng là lần nào cũng là anh, lần nào cũng ăn mặc bảnh bao như người mẫu, ai không biết chắc tưởng tôi mở nhà thổ bí mật, còn anh là khách quen của tôi đấy.”

“Sao anh không hiểu rằng tôi càng không ngoan ngoãn như thế này là để thu hút sự chú ý của ba tôi, để ông ấy đến gặp tôi?”

Mỗi lần cô đều cay độc, mỗi lần cay độc đều khác kiểu, giọng điệu mỉa mai sắc bén chẳng kém gì thái cực đồ, nhân tính của cô đâu rồi?

Chu Hiến gần như đã quen với việc kìm nén, nhưng vẫn mỉm cười dịu dàng đáp: “Tôi sẽ liên lạc với ông Thẩm, cô có thể nói chuyện trực tiếp với ông ấy.”

Thấy chưa, bị dồn đến đường cùng, năng lực của vị thư ký số một này chẳng phải đã phát huy rồi sao.

Trước đây từng chịu thiệt là vì tự chuốc lấy, không trách cô độc miệng được.

Chiêm Nhược liếc anh ta một cái, nhận lấy điện thoại, cũng chẳng kiêng dè, không đợi Thẩm Mạc Lâm mở lời đã nói trước: “Những chuyện khác không cần nói nữa, đúng không? Tôi nói nhiều thì bất hiếu, ông nói nhiều thì giả tạo, giao tiếp vô ích thì dẹp đi. Tôi tuyên bố sẽ đăng bài lên Weibo lúc 8 giờ tối nay, nội dung không cần ông dạy. Chụp ảnh ăn uống thì thôi, ông nuôi con trai lớn khôn không dễ, lỡ tôi chọc tức ông đến phát điên, chưa chắc đã sinh được đứa thứ hai, tôi phải thông cảm cho ông chứ.”

“Còn về vấn đề quả thận, giờ tôi có dám cho thì chắc ông cũng chẳng dám nhận. Lỡ đâu sau này tôi mang quả thận còn lại quay lại trả thù, chơi ông một vố, cổ phiếu nhà ông chắc chắn rớt như thác nước, còn liên lụy đến bên nhà vợ ông nữa.”

“Còn về chuyện video lần này bị rò rỉ, ông tự đi mà tra, đừng đổ oan cho tôi. Dù sao dữ liệu trong máy tính của tôi đã mất, nói thật, sáng nay tôi còn tưởng là ông làm, ghen tị với tấm lòng yêu thương con trai của ông, buồn đến mức cả ngày chẳng nuốt nổi cơm. Nhưng xem tin tức, thấy con trai ông bị chửi như chó, nghĩ lại thì hổ dữ không ăn thịt con, chắc không phải kế khổ nhục của ông. Còn rốt cuộc là ai, chắc trong lòng ông cũng có đáp án rồi, thế thôi.”

Chiêm Nhược định cúp máy, Thẩm Mạc Lâm vốn đang cực kỳ tức giận, bức bối và chán ghét, nhưng nghe đến câu cuối, vẫn vô thức hỏi: “Cô nghĩ là ai?”

“Còn ai nữa? Kẻ được lợi chứ ai, không phải tôi thì là Thương Khung, hoặc là ông còn con rơi con rớt nào đó, muốn đưa Thẩm Triều Quang lên vị trí.”

Nói xong, Chiêm Nhược cúp máy, đưa điện thoại lại cho Chu Hiến. Anh ta lộ vẻ mặt khó tả: “Cô cố tình đợi cuộc gọi này để mắng sếp tôi một trận đúng không?”

Còn nói gì mà muốn thu hút sự chú ý của ba.

Thu hút sự chú ý để rồi chọc ông ấy tức đến nhồi máu cơ tim sao?

Chiêm Nhược: “Lời này của anh hẹp hòi quá. Tôi cố tình sao? Chẳng phải chính anh đưa điện thoại cho tôi để mắng ông ta à?”

ĐM!

Chu Hiến chỉ có thể giữ nụ cười lịch sự chào từ biệt rồi biến mất.

Thang máy vừa đi xuống, Hùng Đạt dù sao cũng không tiêu hóa nổi lượng thông tin vừa chứng kiến, dứt khoát bước tới đưa đồ cho cô.

“Tôi mua đồ ăn cho cậu đây.”

Hả? Chiêm Nhược ngạc nhiên, nhưng vẫn cảm ơn. Cô liếc nhìn, biểu cảm trở nên kỳ lạ: “Tưởng tôi đến kỳ à?”

Cả ba người đều lúng túng.

Họ đâu biết chuyện trên mạng, thấy cô nói trong nhóm là ở nhà cả ngày, chẳng phải hiểu lầm sao.

Tính cách Chiêm Nhược vốn cô độc, nhưng không phải bẩm sinh. Một là từ nhỏ không có thời gian và sức lực để giao tiếp xã hội, hai là sau này gặp chuyện, không muốn mạo hiểm thêm nữa.

Nhưng… người ta đã cho, cô nhận rồi, thì phải đáp lại.

“Lúc nào cũng đến chỗ các cậu, có muốn vào ngồi một lát không?”

Cả ba đều bất ngờ, nhưng không phải không tò mò. Dù sao cô cũng là người rất đáng khám phá, nơi ở của một người chắc chắn phản ánh tính cách của họ.

“Không tiện lắm, cậu là con gái, bọn tôi ba thằng con trai.” Tô Tấn Cơ vì phép lịch sự mà từ chối.

Kết quả, Chiêm Nhược chẳng thèm để ý, buông một câu: “Tôi đến kỳ rồi, các cậu có ba mươi thằng cũng chẳng làm gì được đâu.”

Cả ba: “…”

__________________________________________________

Cung kính không bằng tuân mệnh, cả ba vẫn vào nhà.

Nói thật, nơi này chẳng khác gì ngày cô vừa dọn đến.

Khu sinh hoạt đúng kiểu chỉ xách vali vào ở.

Không có dấu vết sở thích cá nhân nào của cô.

Có thể thấy máy tính và vài thứ khác, nhưng sạch sẽ, gọn gàng, đến cả chăn mỏng cũng được gấp ngay ngắn, mang cảm giác vuông vức, tỉnh táo và tự giác.

Chỗ duy nhất hơi lộn xộn là trong phòng sách có không ít sách liên quan đến hóa học, nhìn như mới mua, nhưng đều đã mở seal, không biết cô đã đọc chưa.

Hùng Đạt tiện tay cầm một cuốn, tiêu đề là Ứng dụng của vũ khí hóa học đương đại, nhìn cuốn bên dưới, Thế giới nguy cơ sinh hóa.

Hùng Đạt: “?”

Thật kỳ lạ, phong cách tính cách của cô vừa nội liễm bí ẩn, lại vừa có thể phóng khoáng tùy tiện một cách sắc sảo như thể bản chất cô được rèn giũa sẵn, nhưng cũng rất có giáo dưỡng.

Có lúc, cô lão luyện chẳng giống một cô gái ngoài hai mươi.

“Bên kia có ban công nhỏ, đừng nhìn, có nội y đấy.”

Chiêm Nhược mở hộp lấy cháo táo đỏ kỷ tử, sữa gừng, và vài món ăn kèm, chợt nhớ ra gì đó, nhắc nhở kịp thời. Cả ba lập tức dừng bước.

Họ cũng không rời đi ngay, Hùng Đạt nhắc đến ngày 4 tháng 5 sắp tới, trường sẽ nghỉ hai ngày sau, hỏi cô có muốn cùng đến trang viên chơi vài ngày không.

Tất nhiên không phải là không làm việc, chỉ là đổi địa điểm để thư giãn tâm trạng một chút thôi. Thử tưởng tượng xem, vừa gõ code vừa thiết kế đồ họa giữa núi rừng bạt ngàn thì còn gì đẹp hơn.

Thiết kế đồ họa thì đúng là đẹp thật, nhưng gõ code thì có gì mà đẹp chứ.

“Hơn nữa, chúng ta không cần tốn tiền đâu. Đây là trang viên của bạn Nhị Kê, nghe nói siêu xịn, ở thoải mái, hải sản, thú rừng gì cũng có, còn có cả phòng bắn súng nữa… Nhân tiện, chúng ta có thể ghé qua chỗ chú tôi lấy ít đặc sản quê mà bố mẹ tôi gửi từ quê lên, mang đến trang viên ăn luôn.”

Đột nhiên nhắc đến Hùng Nhân Hà, Chiêm Nhược vốn không định đi bỗng dao động đôi chút. Công trường bên kia có liên quan đến một vụ án giết người hàng loạt, mà cô cũng đang cần nhiệm vụ mới, biết đâu có thể tìm được manh mối.

“Được thôi.” Chiêm Nhược đồng ý. Tô Tấn Cơ, người vốn im lặng chỉ lo nhìn bếp, khẽ nhếch khóe môi, quay lại nhàn nhạt nói: “Đến lúc đó bọn tôi sẽ gọi cậu trước, không cần chuẩn bị gì nhiều, cứ mang quần áo là được.”

Chiêm Nhược gật đầu. Ba người rời đi, về đến chỗ của mình, họ mới bắt đầu chú ý đến tin tức trên mạng. Tô Tấn Cơ có nhiều mối quan hệ, nắm thông tin sớm hơn họ. Kết hợp với những tin đồn đang lan truyền trên mạng, họ cũng dần ghép được toàn bộ câu chuyện.

“Thế nên gã nghiện cờ bạc đó là cha nuôi à? Vậy chắc chắn cô ấy và cha nuôi rất thân, nếu không thì ai lại đi gánh món nợ lớn thế này. Giờ bà cô ấy cũng mất rồi, bọn chủ nợ làm gì được cô ấy chứ? Ở Hải Thành này, bọn chúng chẳng dám làm bậy đâu.” Hùng Đạt càng nghĩ càng thấy bất bình thay cho Chiêm Nhược.

“Cái gã Thẩm Triều Quang này có phải lúc sinh ra bị nhiễm phóng xạ không?”

Nhà họ Thẩm này bị gì vậy, sinh ra toàn yêu ma quỷ quái.

“Xong vụ nợ này, chắc cậu ấy cũng chẳng còn tâm trí mà dây dưa với nhà họ Thẩm nữa. Nhưng nhà họ Thẩm sau khi lấy lại tinh thần chắc chắn sẽ tìm cách gây khó dễ cho cậu ấy. Thẩm Mạc Lâm không phải tay vừa đâu, mà nhà ngoại của vợ hắn cũng chẳng phải dạng hiền lành gì.”

“Giờ đã công khai trên mạng rồi, có dư luận theo dõi, bọn họ sẽ không dám công khai làm bừa. Nhưng… mấy cậu phải cẩn thận việc làm ăn của mình, đừng để nhà họ Thẩm phát hiện ra mà ngáng đường cướp công.”

Tô Tấn Cơ rất có ý thức phòng ngừa, nhắc nhở Hùng Đạt – người bình thường nói nhiều. Hùng Đạt vội làm động tác khóa miệng, nhưng Tô Tấn Cơ nghĩ thêm một chút, rồi nói: “Nhưng nếu thực sự có người phát hiện và thăm dò mấy cậu, cứ nói là do tôi đứng sau.”

Quả thật, không nói đến bố cậu ta, chỉ riêng ông nội cậu ta năm xưa đã làm đến sở tỉnh, còn vào thường vụ tỉnh, môn sinh cố hữu khắp nơi. Gia đình họ có không ít người làm trong ngành cảnh sát và chính trị, anh họ Hàn Quang của cậu ta cũng đang có tiền đồ sáng lạn.

Tất nhiên, người thân hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ cũng không ít.

Mỗi dịp Thanh Minh, thời gian viếng mộ luôn kéo dài, vì bia mộ quá nhiều.

Nếu ở thời xưa, đây chính là gia tộc trung liệt, đời đời hiển hách.

Sự tự tin của Tô Tấn Cơ đến từ gia thế, cậu ta ít khi dùng đến nhưng để giúp anh em bảo vệ quyền lợi chính đáng, cậu không ngần ngại giương cờ hùm.

“Được, cảm ơn cậu nhé!”

“Tôi sẽ liệt kê danh sách những thứ cần chuẩn bị cho chuyến đi chơi ngày kia. Dù sao cũng là lên núi, có vài thứ chắc chắn không có sẵn.”

Hùng Đạt hí hửng bắt tay vào việc, còn Lữ Nguyên Câu thì đi làm. Tô Tấn Cơ nhất thời rảnh rỗi, về phòng đọc tài liệu pháp lý, nhưng chẳng hiểu sao lại tập trung vào mấy kiến thức về khởi nghiệp.

Nghĩ gì chứ, bọn họ mà đi khởi nghiệp sao?

Người khởi nghiệp có khi lại là … nhỏ bên cạnh đó.

Tô Tấn Cơ tựa vào ghế, không kìm được lấy điện thoại xem đoạn video trong tin tức… Tất nhiên, trong video không có cảnh đánh nhau, Chiêm Nhược không ngốc thế đâu. Nội dung chính là Thẩm Triều Quang, gã ngốc tự cho mình nắm chắc phần thắng, bị Chiêm Nhược dẫn dắt nói ra mấy lời cực kỳ bất lợi cho Thẩm Mạc Lâm và chính hắn, quan trọng là hắn không hề phủ nhận.

Đặc biệt, một số quan điểm của hắn bị dân mạng ném đá tơi bời.

“Hiểu tiếng Anh? Nghệ thuật cắm hoa? Mẫu hậu của thái tử gia đúng là mẫu nghi thiên hạ.”

“Tôi lại tò mò ai là bình, ai là hoa?”

“Nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống mà. Chuyện này dạy chúng ta, chị em phụ nữ sau này muốn làm tiểu tam thì chỉ dựa vào nhan sắc thôi chưa đủ, còn phải có văn hóa, có hơi thở nghệ thuật.”

“Chỉ có tôi để ý nhà ngoại của hoàng hậu nương nương cũng giàu có sao? Haha, đây không phải thế giới của tình yêu đâu, tiền bạc mua được tất cả, kể cả tình yêu được tô vẽ bằng đạo đức.”

“Cửa đối cửa, nhà quê chính thất thì phải biết điều, nếu không là có lỗi với chồng, có lỗi với xã hội. Đột nhiên tôi thấy nếu sau này chồng tôi ngoại tình, tôi chẳng có tự tin đi bắt gian nữa. Hay là phải bỏ hắn trước khi hắn phát đạt?”

“Không, tôi sẽ chọn cắm sừng hắn trước. Chỉ cần tôi ngoại tình đủ nhanh, hắn chẳng kịp cắm sừng tôi đâu.”

“Haha, bạn trên kia lên đi, tôi ủng hộ bạn.”

“Hoàng hậu nương nương đang bệnh, tạm thời không chửi, lỡ làm bà ấy tức chết thì sao? Thôi thì chửi thằng con trai với ông chồng bà ấy vậy. Đúng là kỳ lạ, đặc biệt là thái tử gia, làm ba ba đây tức cười luôn. Tự cao tự đại mà ngu ngốc, khai một lèo từ A đến Z. Chả trách nhà họ Thẩm mấy năm nay bị Thương Khung vượt mặt.”

“Nói thật, tôi thấy không thể phủ nhận con mắt của Thẩm Mạc Lâm. Nếu không có người vợ hai hiện tại mà lão ta chọn, Thương Khung đã tiêu diệt nhà họ Thẩm từ lâu rồi.”

“Chỉ có tôi quan tâm vợ trước của lão già này thế nào thôi sao?”

“Con gái lão thành cô nhi rồi, còn thế nào nữa, haiz.”

“Haiz, lại có tin mới, hình như mấy chủ nợ nói Thẩm Mạc Lâm thực ra có âm thầm trả nợ thay cho Chiêm Nhược, chỉ là nghĩ cô ấy sẽ không tha thứ cho mình, nên lặng lẽ trả thôi.”

“Thật sao? Vậy ông ta cũng không tệ lắm nhỉ.”

“Hừ, lầu trên ngây thơ thật, xem ra thủy quân tới rồi.”

Tin tức trên mạng lan truyền rất nhanh, nhưng mọi sự chú ý sẽ được đẩy lên đỉnh điểm sau 8 giờ tối nay rồi sau đó tan biến, và nó sẽ hạ nhiệt rất nhanh.

Đó chính là sức mạnh của tiền bạc.

Sự thỏa hiệp bất đắc dĩ như thế này, còn phải giữ hòa khí với người nhà họ Thẩm.

Cô ấy chắc hẳn rất uất ức.

Tô Tấn Cơ thầm nghĩ, nhưng không biết rằng Chiêm Nhược ở phòng bên vừa ăn xong, vươn vai một cái.

Hệ thống: “Ban đầu cô nghe bà chủ nhà trọ nói bên cạnh có ba người kia ở, nên mới quyết định thuê đúng không, đặc biệt là vì Tô Tấn Cơ.”

Chiêm Nhược rất bình tĩnh đáp: “Cái giá lớn nhất tôi từng trả đã mang lại cho tôi lợi ích lớn nhất, đó là khiến tôi hiểu ra tiền và quyền là thứ tốt.”

Ban đầu cô cần tiền để bảo toàn mạng sống, để chữa mắt cho chị gái. Sau đó, cô phát hiện ra chỉ có mạng sống thôi thì không đủ.

Người khác có thể cướp nó đi bất cứ lúc nào.

Danh dự, tự do, mạng sống, tất cả đều là món đồ chơi trong tay kẻ khác.

So với những thứ đó, chút kiêu ngạo không muốn lợi dụng người khác thì đáng là bao?

Nghĩ vậy, Chiêm Nhược mở hộp chuyển phát nhanh, lấy ra một món đồ trang trí, nghịch ngợm vài cái, mở camera ẩn bên trong, điều chỉnh một chút rồi tiện tay đặt lên kệ. Sau đó, cô mở một chiếc máy tính, đăng nhập vào tài khoản của mình, rồi dùng một chiếc máy tính khác để điều khiển từ xa, đăng nhập vào tài khoản 1313 trên máy chủ nước ngoài.

Giờ đây, công việc kinh doanh muôn hình vạn trạng, có người thuê shipper vượt ngàn dặm đến dưới khu nhà của con trai để thúc giục chuyện cưới xin, tự nhiên cũng có người bán dịch vụ máy chủ nước ngoài.

Cứ thế, một người dùng hai tài khoản để trò chuyện.

Hệ thống mỗi ngày đều thấy cô trò chuyện với tài khoản 1313, cứ như thật.

Những lời trong nhóm là nói để Hùng Đạt và những người khác thấy, nhưng cuộc trò chuyện riêng tư ở đây rõ ràng không phải vậy. Vậy thì, cô chuẩn bị cho ai xem? Người nhà họ Thẩm?

Cô đang đề phòng ai?

_________________________________________________

Đúng 8 giờ tối, không khí bên phía nhà họ Thẩm yên tĩnh lạ thường.

Vết tát trên mặt Thẩm Triều Quang vẫn chưa tan, mũi băng bó, trông rất thê thảm, nhưng anh ta đặc biệt căm hận, hận đến mức muốn nuốt chửng máu thịt của Chiêm Nhược.

Tình hình diễn biến vượt ngoài dự tính, tên hacker nhỏ kia lại không liên lạc được, liệu có phải bị Thương Khung tính kế?

Vậy đối phương có thể lần ra hắn ta không?

Thẩm Lăng Sương vốn dĩ tâm trạng rất bất an, nhưng tính cách cô ta trầm tĩnh, giỏi che giấu. Kết quả là trong lúc lo lắng, nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Thẩm Triều Quang... tâm trạng dường như không còn u ám đến vậy.

Chu Hiến cũng có mặt, thấy bài đăng Weibo của Chiêm Nhược, lập tức thông báo cho mọi người. Vừa xem, không ai phản ứng mạnh hơn Thẩm Triều Quang.

“Cô ta có ý gì? Nợ nần đã trả hết cho cô ta rồi, vậy mà chỉ nói vài câu như thế?! Mấy lời này là ý gì?! Tất cả mọi chuyện là do cô ta, nếu không phải cô ta cố ý hại nhà họ Thẩm chúng ta, cố tình quay... Con thấy tất cả chuyện này đều do cô ta gây ra...”

Lời còn chưa dứt, một cái tát vang lên.

Chát!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play