Khách sạn này vậy mà lại là một tòa lâu đài cổ trên núi tuyết, nhìn cổ xưa và âm u, hoàn toàn là kiểu độc lạ được đắp lên từ tiền. Đây không phải kiểu khách sạn dành cho lượng khách đông thông thường, mà giống như một nơi nghỉ dưỡng cá nhân cao cấp kín đáo. Phòng đã được sắp xếp từ sớm, đám người Diệp Nặc mệt mỏi, cũng không giao tiếp nhiều mà vào phòng nghỉ ngơi luôn.
Do cố ý làm theo phong cách cổ kính, bên trong phòng cũng mang nét cổ điển. Nhưng người đang đói thì chẳng quan tâm hamburger có trình bày đẹp hay không, ăn được là được. Tâm trạng của Diệp Nặc lúc này cũng y như vậy.
Khi con người quá mệt mỏi, khả năng nhận biết và ham muốn tìm hiểu đều sẽ giảm mạnh.
Tắm rửa qua loa xong, vừa nằm xuống, Diệp Nặc đã cảm thấy cơ thể mệt rã rời, trán nóng lên, giống như sắp sốt. Cô vốn định dậy uống thuốc, nhưng quá đỗi mệt mỏi nên nhanh chóng thiếp đi.
Nếu để tên công tử mơ mộng đó biết người vừa mới chê cậu ta yếu đuối như cô cũng gục xuống thế này, chắc cậu ta cười chết mất.
Trước khi ngủ, Diệp Nặc còn tự giễu mình, hoàn toàn không nhận ra từ những khe hở trần nhà đang lặng lẽ chui ra từng con sâu nhỏ. Khi những con sâu không còn bám được vào tấm gỗ, chúng rơi xuống.
Từng con, từng con, từng con— Có con rơi xuống chăn, có con rơi lên mu bàn tay cô, còn có những con thì…

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play