Lý Quân Ly cắn cắn cái muỗng, cúi đầu lẩm bẩm, giọng lí nhí như muỗi kêu: “Cậu đừng chơi với cậu ta nữa được không…”
“Hử?” Cố Thiên Ngôn nghe không rõ, ngẩng đầu nhìn cậu bé.
“Là… là cái người hồi sáng nói chuyện với cậu ấy. Sau này đừng chơi với cậu ta nữa được không?” – Giọng thằng bé nhỏ xíu nhưng giận dỗi rõ ràng, mặt tròn phúng phính cũng căng cứng vì tức. Quân Ly thật sự rất ghét tên đó, ghét cay ghét đắng. Rõ ràng cậu mới là người chơi thân nhất với Thiên Nại mà, vậy mà tên kia cứ dòm ngó mãi không thôi…
“Vì sao chứ?” – Cố Thiên Ngôn nghiêng đầu nhìn nó, gương mặt bình thản, nhưng ánh mắt lại mang theo một tia khó hiểu.
“Vì… vì…” – Lý Quân Ly lắp bắp, không tìm ra được lý do nào nghe hợp lý. Cuối cùng, vì quá sốt ruột mà vành mắt đỏ lên, chẳng kìm được nữa liền “oa” lên một tiếng khóc rống, “Đừng chơi với cậu ta nữa mà…”
“…Được rồi, đừng khóc nữa.” – Cố Thiên Ngôn buông cái bát nhỏ trong tay, giọng vẫn đều đều như mọi khi.
Lý Quân Ly vẫn luôn nhớ đến bức tranh mà Thiên Nại từng nói sẽ vẽ tặng mình. Nhưng cậu lại ngại, không dám mở miệng nhắc. Lăn qua lộn lại trên giường, nghĩ mãi không ngủ được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT