Trên mặt vẫn mang vẻ lạnh nhạt như sương mai, chỉ là trong ánh mắt cuối cùng cũng nhu hòa hơn trước đôi phần. Nếu để Huyền Lăng chân nhân thấy được, e rằng cũng sẽ giận đến dậm chân, bởi ngay cả sư phụ hắn cũng chưa từng được đãi ngộ “ôn nhu” như vậy.
Cố Thiên Ngôn nhìn vào ánh mắt thanh lãnh kia, con ngươi linh động sáng ngời, nhưng rồi lại nhẹ nhàng thu ánh nhìn, hạ mi nói nhỏ: “Trường Lưu còn cần khổ luyện nhiều hơn.”
Nhất kiếm ký tâm, dù cảm xúc Cố Thiên Ngôn có khẽ động, Chung Mạc Kỳ vẫn như cũ có thể dễ dàng cảm nhận.
“Trường Lưu.” Hắn khẽ gọi.
“Chủ nhân?” Cố Thiên Ngôn ngẩng đầu đáp lại.
Giữa hàng mày hắn thanh tú tuyệt luân, gương mặt tuấn dật như ngọc, như tiên nhân trên cửu thiên hạ phàm. Chỉ là quanh thân khí tức lạnh lẽo khiến người ta không dám ngẩng đầu nhìn thẳng.
“Ngươi không cần quá bận lòng.” Môi mỏng nhẹ nhả từng chữ, ánh mắt thâm thúy tựa hồ dung chứa vạn vật thế gian, không điều gì có thể giấu được dưới đôi mắt ấy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT