Lạc An thành, mấy ngày gần đây nhân tâm xao động, lo lắng chẳng yên.
Mấy tháng vừa qua đã liên tiếp có tu sĩ mất tích không rõ tung tích, thân cận đạo hữu sử dụng các loại pháp bảo truy tung, vậy mà chẳng lần ra nổi dù chỉ một tia khí tức. Ban đầu, việc ấy cũng chưa gây chấn động lớn, song đến mấy ngày trước, lại có thêm một tu sĩ biến mất. Lạ kỳ là, người này cũng như mấy kẻ trước đều là tu vi Nguyên Anh kỳ.
Trong lòng chư tu nổi lên nghi ngờ, nào ngờ ngay sau đó lại truyền ra một lời đồn — rằng mấy vị Nguyên Anh kỳ mất tích đều bị ma tu đoạt nguyên đan, dùng để tăng tiến bản thân tu vi.
Lạc An thành không thiếu gì tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nhưng tin tức này vừa lan truyền, lập tức khiến người người vừa phẫn nộ vừa sinh lòng sợ hãi. Nếu thật sự có ma tu ra tay đoạt đan, lại còn có thể hành sự thần không hay, quỷ không biết, ngay cả một tia khí tức cũng không lưu lại… vậy thì kẻ ấy hẳn đã đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ, thậm chí là cao hơn nữa.
Chỉ tiếc rằng, vài vị lão tổ Nguyên Anh hậu kỳ từng đến Lạc An thành đều đã sớm quay về môn phái. Những tu sĩ còn lại, bất luận là Kim Đan hay Nguyên Anh, cũng chẳng ai dám dễ dàng bước chân ra khỏi cửa.
Trong một gian khách điếm, chưởng quầy giao linh thạch thừa lại lên bàn gỗ, ánh mắt lo âu nhìn hai khách nhân, giọng nói trầm thấp: “Nhị vị đạo hữu, hẳn cũng đã nghe phong thanh những chuyện xảy ra trong thành mấy ngày nay? Lão hủ mạn phép nhiều lời, khuyên hai vị nên ở lại đây tạm thời thêm vài ngày, đợi khi phong ba lắng xuống rồi hãy đi cũng chưa muộn.”
Nói lời ấy không phải vì ham chút linh thạch kia, mà sắc mặt lo lắng của lão thực tình chẳng phải giả.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play