Sau khi tay Từ Tử Duy bị thương, mấy ngày nay cứ tan học là Viên Lị với Chu Mộng Dao lại chạy sang chỗ cậu, tỏ ý hỏi han, an ủi.
“Cái cậu bên lớp kế bên đúng là bất cẩn thật đó, uống thêm canh bồi bổ đi nha. Tớ với Mộng Dao còn chờ xem cậu chơi bóng rổ tiếp cơ mà.” Viên Lị vừa nói vừa xoa bóp cổ tay như thể mình cũng cảm thông. Hai người đều cho rằng đây chỉ là một tai nạn nhỏ ngoài ý muốn, dù gì thì cú va chạm hôm đó của tên nam sinh thô lỗ kia cũng tinh vi một cách lạ thường. Chỉ có người trong cuộc như Từ Tử Duy mới phát hiện ra được sự bất thường phía sau.
Từ Tử Duy chỉ cười khổ một tiếng, ánh mắt lại không nhịn được hướng về phía Cố Thiên Ngôn. Thấy dáng vẻ đó, Viên Lị liền vỗ vai cậu một cái rõ mạnh: “Đừng có nhìn nữa, người ta có bạn trai rồi mà.”
Từ Tử Duy hơi lúng túng nhìn cô nàng, Viên Lị liếc cậu một cái, hừ nhẹ: “Cậu tưởng tụi này không nhận ra à? Đúng không, Mộng Dao?”
Chu Mộng Dao gật đầu đồng tình.
“Tớ chỉ hơi khó hiểu thôi. Trước đây rõ ràng cậu đâu có gì đặc biệt với An An, sao tự nhiên giờ lại như vậy...” Viên Lị không nói hết câu, chỉ chừa lại một khoảng im lặng có chủ đích.
Từ Tử Duy chỉ biết tiếp tục cười khổ. Viên Lị cũng chẳng nỡ xát muối vào vết thương thêm nữa, chỉ thở dài: “Thôi thì nể tình cậu cày bóng rổ vì tụi này bao năm qua, tớ khuyên cậu một câu — An An bây giờ trông thế nào cũng là kiểu chỉ có một mình Tô Mạch trong mắt thôi. Thà đau sớm còn hơn đau muộn, dứt đi thì hơn.”
Chu Mộng Dao cũng tiếp lời: “Viên Lị nói hơi thẳng nhưng lần này đúng thật, cậu nên nghĩ kỹ lại đi.”
Nói rồi hai người lặng lẽ rời khỏi, để lại Từ Tử Duy một mình với khoảng không tĩnh mịch, cho cậu không gian suy nghĩ.
Trong lòng Từ Tử Duy trống rỗng hụt hẫng, nhưng điều khiến cậu phiền nhất lúc này là làm sao để Cố Thiên Ngôn nhận ra bộ mặt thật của Tô Mạch. Nghĩ đến lời Viên Lị vừa nói, rằng trong mắt cô hiện tại chỉ có một mình Tô Mạch, cậu lại càng rối bời hơn.
Từ Tử Duy là người tìm đến Cố Thiên Ngôn nói chuyện vào một chiều tan học muộn, khi trong lớp chỉ còn lại vài ba người.
Vì không thể nói thẳng, cậu đành vòng vo mở lời: “Tớ cảm thấy Tô Mạch không giống như những gì mọi người thấy đâu. Cậu... vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.”
Cố Thiên Ngôn lặng lẽ nhìn cậu.
Tưởng cô không tin, Từ Tử Duy nghiến răng, hạ quyết tâm: “Thật ra tớ... tớ thích cậu. Có thể cậu nghĩ tớ đang chia rẽ hai người, nhưng đây là thật lòng. Tô Mạch, cậu ta không đơn giản như vẻ ngoài đâu.”
“Ừ.” — Cố Thiên Ngôn chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng.
Từ Tử Duy sững lại. Câu trả lời này là có ý gì? Là tin hay không tin?
Cố Thiên Ngôn vẫn giữ nguyên ánh mắt thản nhiên: “Mấy chuyện đó... có quan trọng không?”
Từ Tử Duy cứng họng, một lúc sau mới khó khăn lên tiếng: “Rất quan trọng. Cậu ta có thể sẽ làm tổn thương cậu.”
“Dù cậu ấy là ai, ra sao, thì vẫn là Tô Mạch.” — Giọng cô bình thản nhưng cứng rắn, ánh mắt không chút dao động.
Từ Tử Duy cạn lời. Thái độ của cô quá kiên quyết. Dù Tô Mạch là người như thế nào, Cố Thiên Ngôn cũng sẵn sàng ở bên cạnh cậu ta mà không hối tiếc. Khóe môi cậu nhẹ nhàng trĩu xuống, mang theo nỗi cô đơn: “Chỉ hy vọng... một ngày nào đó cậu sẽ không hối hận.”
Thời gian trôi, kiểu yêu đương đơn giản mà tĩnh lặng giữa Cố Thiên Ngôn và Tô Mạch đã kéo dài ba tháng. Tiến độ nhiệm vụ cũng đã đạt đến tám mươi phần trăm.
Tô Mạch cầm theo bảng vẽ, đứng dưới một tán cây lớn trong khu rừng nhỏ yên ả nằm trong khuôn viên trường, lặng lẽ đợi Cố Thiên Ngôn đến.
Khu rừng nhỏ này vốn là nơi hẹn hò lý tưởng của các cặp tình nhân trong trường, bóng cây đan xen tạo thành từng khoảng râm mát, ánh nắng xuyên qua kẽ lá dịu dàng như dải lụa. Nơi đây tỏa ra một nét thanh tân, trầm tĩnh mà rất đỗi dịu dàng. Thi thoảng, từng cánh chim nhỏ bay sà xuống đậu trên nhánh cây, nghiêng đầu rỉa lông, mang theo một vẻ sinh động đáng yêu.
Lúc này trong rừng chỉ còn vài cặp đôi, thấy Tô Mạch một mình đứng đó, tay cầm bảng vẽ dưới gốc cây, họ chỉ khẽ thì thầm với nhau vài câu rồi lần lượt rời đi, nhường lại khoảng trời lặng lẽ cho chàng trai đang chờ đợi người thương.