Từ hộc bàn, Cố Thiên Ngôn lôi ra một đống vỏ dưa, vỏ trái cây cùng bao bì kẹo giấy nhăn nhúm, rác rưởi chen chúc lộn xộn. Gương mặt cô bình tĩnh đến mức không nhìn ra chút cảm xúc nào, động tác gọn ghẽ như thể đang xử lý việc của người khác chứ không phải chính mình.

Nhưng không phải ai cũng nhịn được như cô. Viên Lị mặt đỏ bừng, tức giận đập mạnh lên bàn rồi quay đầu hằm hằm quét ánh mắt khắp lớp, giận dữ quát khẽ: "Ai làm?!"

Cả lớp thoáng im bặt. Có người cúi đầu giả vờ xem sách, có người mặt không đổi sắc, có kẻ lại lén líu ríu thì thầm. Không ai lên tiếng nhận, khiến Viên Lị tức đến nghẹn họng. Chu Mộng Dao bên cạnh nhỏ giọng nói: "Tớ cảm thấy không giống như người trong lớp mình làm…"

Không có bằng chứng, Viên Lị cũng đành bó tay, chỉ còn cách lặng lẽ giúp Cố Thiên Ngôn thu dọn đống hỗn độn kia.

Ngày hôm sau, tình hình vẫn không thay đổi.

Viên Lị nghiến răng ken két, Chu Mộng Dao cũng nhíu chặt mày. Dạng chuyện này, dù có tố với giáo viên cũng chẳng ích gì.

Cố Thiên Ngôn lặng lẽ nhìn cả hai, giọng nói nhẹ nhàng mà dứt khoát: "Đừng để tâm, thêm vài hôm nữa là chấm dứt thôi."

Quả nhiên, vài ngày sau, mặt bàn sạch sẽ đến bất ngờ, không còn chút rác rưởi nào.

Chỉ là, ác ý không hề tan biến, nó chỉ đổi sang một hình thức khác tinh vi hơn.

Khi Cố Thiên Ngôn một lần nữa tránh né mấy nữ sinh cố tình va vào mình, Viên Lị tức tối trừng mắt nhìn đối phương, hừ lạnh, rồi lầm bầm oán thán: "Giờ thì tớ hiểu vì sao nhiều nữ sinh ghét cậu đến thế… Có người thấy cậu ngồi xe Tô Mạch tuần trước, rồi bắt đầu đồn thổi khắp nơi. Nhưng cậu với Tô Mạch có quan hệ gì thì liên quan gì đến bọn họ chứ? Ban đầu là vụ rác rưởi, cậu mặc kệ thì họ lại giở trò khác… An An, cậu thật sự đang quen Tô Mạch sao?"

Cố Thiên Ngôn bình tĩnh đáp: "Không."

Viên Lị thoáng sững người, ngơ ngác hỏi: "Vậy… hai người bây giờ là gì?"

"Tớ đang theo đuổi cậu ấy."

Viên Lị: “…”

Không đỡ nổi câu trả lời, cô nàng nghẹn lời, rồi lại tức thay bạn: "Nhưng mấy nữ sinh kia quá đáng thật! Tô Mạch chẳng lẽ không thể đứng ra nói giúp cậu một câu à?"

Bước chân Cố Thiên Ngôn khựng lại, cô quay đầu, vẻ mặt nghi hoặc như thể đang hỏi một điều rất hiển nhiên: "Tại sao anh ấy phải nói giúp tớ?"

Viên Lị mở miệng, lại không biết nên đáp thế nào. "Tớ đâu phải người của anh ấy, sao anh ấy phải vì tớ lên tiếng?"

Nói rồi, cô tiếp tục bước đi. Bóng lưng mảnh mai mà kiên định khiến Viên Lị đứng ngây người — ừ nhỉ, nói vậy… cũng đúng.

**

Trên đường về nhà sau khi tan học, Cố Thiên Ngôn bị người chặn lại trong một con hẻm vắng — địa điểm được chọn kỹ lưỡng: âm u, ít người qua lại, quá lý tưởng cho một cuộc "gây chuyện".

Bốn năm nữ sinh mặc đồng phục học sinh, dáng cao, mặt lạnh, đứng chặn đầu hẻm. Người cầm đầu cười khẩy, nụ cười chẳng mang chút thân thiện nào: "Đồng An An, chắc cậu cũng đoán được vì sao bọn tôi chặn cậu rồi nhỉ? Lẽ ra, ai nấy đều có thể âm thầm yêu mến Tô Mạch, không ai làm phiền ai. Nhưng cậu thì khác. Cậu dùng mánh khóe gì mà thân thiết với anh ấy như thế? Như vậy là không đúng rồi. Tô Mạch là của tất cả mọi người, nếu cứ để tình hình này tiếp diễn, cậu ta sẽ biến thành người của riêng cậu mất. Bọn tôi không phục."

Trong hẻm tối, ánh sáng lờ mờ, đôi mắt Cố Thiên Ngôn hơi nheo lại, nhưng gương mặt vẫn không nhìn rõ biểu cảm. Giọng cô nhàn nhạt vang lên: "Tô Mạch là của tất cả mọi người?"

Một nữ sinh phía sau vênh mặt đáp ngay: "Đúng vậy, Tô Mạch là nam thần của tụi này! Cậu có ý kiến?"

"À… không có."

Cô gật đầu như thể đồng ý, khiến đám nữ sinh tưởng cô sợ, mặt không thay đổi nhưng trong lòng đã sớm đắc ý.

Nhưng rồi lại nghe cô thản nhiên nói tiếp: "Chỉ là… nếu Tô Mạch chỉ có một người, vậy các cậu định chia nhau kiểu gì?"

Đám nữ sinh sững lại.

Cô gái đi đầu hơi bối rối, lập tức quát lên: "Mắc gì tới cậu?"

Cố Thiên Ngôn chẳng thèm để tâm đến giọng chửi thô lỗ ấy, như thể đang thật sự nghiêm túc tính toán giúp họ: "Chia nhỏ ra từng phần? Nhưng thích Tô Mạch nhiều như vậy, sợ là chia cũng không đủ. Mỗi người được một mảnh, chắc chỉ còn lại vài sợi tóc thôi."

Lũ nữ sinh đứng hình. Cô cầm đầu nói cũng không tròn câu: "Cậu… cậu nói linh tinh cái gì vậy hả?!"

Cố Thiên Ngôn khẽ liếc nhìn từng người, nhẹ nhàng kết lại: "Tô Mạch không đủ chia, nên tớ không muốn chỉ nhận một mảnh nhỏ."
Cô dừng lại, đôi mắt khẽ nheo, rồi nói tiếp, "Tớ muốn cả người."


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play