Dưới ánh đèn vàng dịu phủ khắp không gian, cả hai ngồi đối diện nhau trên ghế trắng đơn giản nhưng thanh nhã. Trước mặt họ là một chiếc bàn ăn phong cách Âu tinh xảo, mỗi đường nét đều mang theo vẻ trang nhã riêng biệt.
“Bức tranh là cậu tặng đúng không? Mình thật sự rất thích.”
Tô Mạch ngước đôi mắt dịu dàng như mặt biển xanh lam lên nhìn Cố Thiên Ngôn, khẽ cười.
Cố Thiên Ngôn cảm nhận được rõ ràng, Tô Mạch lúc này có gì đó không giống bình thường. Khó nói là khác ở đâu, nhưng trực giác mách bảo cô điều đó. Tuy nhiên, so với cảm giác mơ hồ ấy, thứ cô để tâm hơn là—làm sao cậu ta biết được?
“Sao cậu biết là mình?” Cô hỏi, ánh mắt bình tĩnh.
“Vì mình thấy cậu mà.”
Cô vốn tưởng mình đã rời đi rất nhanh, nhanh đến mức không để lại chút dấu vết nào. Nhưng vẫn bị bắt gặp. Cố Thiên Ngôn trầm mặc.
“Vì sao cậu lại vẽ cảnh đó?”
Tô Mạch khẽ cười, nhưng trong đôi mắt lại không hoàn toàn là ý cười, mà ẩn ẩn một chút nghiêm túc.
“Vì cậu thích vẽ mà.”
Cô đáp, ánh mắt thẳng thắn, ngữ khí nhẹ tênh như gió thoảng.
Tô Mạch có vẻ không ngờ tới câu trả lời lại đơn giản như vậy, nhất thời ngẩn người, rồi bật cười.
“Cậu có rất nhiều điều yêu thích, nhưng chỉ có hội họa là thứ duy nhất cậu chưa từng từ bỏ.”
Giọng nói Cố Thiên Ngôn vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng ánh mắt lại nhìn sâu vào mắt cậu, như muốn xuyên qua tầng tầng lớp lớp suy nghĩ, “Giống như là… một phần sinh mệnh vậy.”
Tô Mạch nghe vậy, ngực khẽ rung lên. Ánh mắt cậu chùng xuống, bên trong như cuộn trào một cơn lốc sâu kín, cuối cùng lại dần trở về yên tĩnh.
Đúng lúc đó, quản gia Tần bưng khay trà tiến đến. Một ấm hồng trà vừa pha được đặt xuống bàn, nước trà sóng sánh ánh lên sắc nâu trong suốt như hổ phách. Là một quản gia giàu kinh nghiệm, từng động tác của ông đều chuẩn xác và đầy lễ nghi, sau đó lặng lẽ lui về một góc vừa đủ kín đáo.
Cố Thiên Ngôn thoáng liếc nhìn sắc trà đã biết tay nghề của người pha không tệ. Cô nâng ly sứ trắng lên, khẽ nhấp một ngụm nhỏ. Biểu cảm trên mặt không thay đổi gì nhiều, nhưng ánh mắt lại khẽ sáng lên.
Cô không biết, ngay lúc ấy, đối diện cô, ánh mắt Tô Mạch lại càng thêm chuyên chú—mang theo một sự tìm hiểu kín đáo.
Cố gia là dòng dõi danh gia vọng tộc có lịch sử cả trăm năm, địa vị không nhỏ trong xã hội. Là thiên kim tiểu thư của Cố gia, Cố Thiên Ngôn từ nhỏ đã được rèn giũa nghiêm ngặt, từ giáo dưỡng đến lễ nghi, tất cả đều hoàn mỹ không chê vào đâu được.
Dù giờ cô đang ở trong một thân thể bình thường hơn, nhưng từng cử chỉ nhỏ nhất vẫn toát lên khí chất thanh tao khó tả. Giống như hiện tại, cách cô bưng ly trà, cách đặt tay, cách ngồi, tất cả đều tự nhiên đến mức không cần cố gắng. Như thể sự cao quý ấy đã ăn sâu vào máu thịt.
Ánh mắt Tô Mạch dần trở nên sâu hơn. Mãi đến khi Cố Thiên Ngôn vô tình nhìn lại, cậu mới nở nụ cười nhẹ, che giấu đi suy nghĩ trong lòng.
Khi trời vừa sập tối, Tô Mạch tự mình đưa Cố Thiên Ngôn về đến cổng nhà.
“Gặp lại ở trường nhé.”
Tô Mạch nói, mắt ánh lên ý cười, sau đó bất ngờ vươn tay, xoa nhẹ đầu cô một cái.
Cố Thiên Ngôn hơi khựng lại, ánh mắt thoáng ngẩn ngơ, rồi gần như theo bản năng đưa tay che lên nơi vừa bị xoa. Trong ký ức xa xôi nào đó, người đàn ông kia… cũng từng dịu dàng vuốt tóc cô như thế.
Tô Mạch cong môi cười, “Vào nhà đi.”
Cô liếc nhìn cậu một cái, rồi lại nhìn bàn tay cậu vừa chạm lên đầu mình, giọng nhỏ nhẹ: “Hẹn gặp tuần sau.”
Tô Mạch đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng cô lên cầu thang. Đợi đến khi tài xế phải cất tiếng nhắc, cậu mới chậm rãi xoay người lên xe.
“Về nhà thôi.”
Tối muộn.
Bóng đêm đặc quánh phủ lên bầu trời. Trong biệt thự nhà họ Tô, đèn vẫn sáng trưng như muốn xua đi tất cả u tối ngoài kia.
Tô Mạch ngồi trên ghế, tay cầm ly sữa tươi còn bốc hơi nóng, thản nhiên hỏi Tần thúc đang đứng hầu bên cạnh: “Bác cảm thấy… cô bé ban ngày đó, hình như thích cháu à?”
Tần thúc hơi sững người, không hiểu ý cậu thiếu gia mình định nói gì. Ông ngập ngừng, định nói lại thôi, cuối cùng vẫn thành thật đáp: “Cái này… tôi cảm thấy không giống lắm.”
Nghĩ một lát, ông bổ sung: “Có khi là cô bé ấy giấu cảm xúc quá kỹ, nên không nhìn ra.”
Tô Mạch bật cười, khóe môi cong cong, trong mắt lấp lánh ý vị không rõ: “…Ừm, có lẽ vậy.”