Cố Thiên Ngôn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt đối phương mấy giây, lúc này mới nhớ ra người kia là ai. Tuy hơi nghi hoặc vì trước đây Từ Tử Duy chưa từng chủ động bắt chuyện với “Đồng An An”, nhưng cô vẫn lễ phép gật đầu, khẽ nói một câu cảm ơn.
Từ Tử Duy cũng không hiểu nổi chính mình bị làm sao. Rõ ràng gương mặt đó chẳng có chút thay đổi nào so với trước đây, vậy mà giờ đây, ánh mắt, thần thái, thậm chí cả khí chất trên người Đồng An An đều khiến cậu không dứt nổi ánh nhìn. Như thể cô đã trở thành một người hoàn toàn khác.
Cứ như bây giờ, chỉ cần bị đôi mắt to tròn kia nhìn chăm chú, trong lòng cậu lại có cảm giác như bị móng vuốt nhỏ mềm mại của mèo con khẽ cào qua — vừa ngứa, vừa nhộn nhạo.
“Cậu đang vẽ tranh à?” Từ Tử Duy nhìn thấy trong tay Cố Thiên Ngôn là một cây bút chì, trên bàn cũng trải sẵn giấy vẽ.
“Ừm.”
“Là định tặng cho ai sao?”
“Ừm.”
“Là người thế nào vậy?”
Cố Thiên Ngôn suy nghĩ một chút, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh Tô Mạch – luôn ở vị trí đầu bảng, cũng là người vô cùng quan trọng. Cô nhẹ nhàng trả lời: “Một người rất quan trọng.”
Nói xong lại cảm thấy hình như vẫn chưa đủ, cô nghiêng đầu, bổ sung: “Rất, rất quan trọng.”
“…”
Từ Tử Duy nghe xong, chỉ thấy như thể chính mình vừa vác đá đập vào chân. Định bắt chuyện để nói chuyện nhiều hơn một chút, vậy mà kết quả lại khiến bản thân buồn bực không thôi.
Cậu khẽ cười khổ: “Tớ còn tưởng mấy lời đồn trước giờ chỉ là nói quá, không ngờ…”
Nói rồi xua tay, “Cậu tiếp tục vẽ đi, tớ… muốn yên tĩnh một lát.”
Nhìn bóng lưng Từ Tử Duy đi khuất, cả người tản ra một loại cảm xúc không rõ ràng, Cố Thiên Ngôn chớp mắt hỏi hệ thống: “Cậu ta bị sao thế?”
Hệ thống đáp: “Không rõ.”
“À…”
Thật ra làm gì mà hệ thống không biết. Chẳng qua, nó cảm thấy nếu có nói ra thì ký chủ cũng chẳng buồn để tâm, thế nên dứt khoát im lặng.
—
“Đồng An An? Không phải là cô gái viết lá thư tình xanh lét đặc biệt gửi cho cậu lần trước đó sao?”
Lưu Thiệu Triết ngồi kế bên đập tay một cái lên trán, ánh mắt sáng lên: “Cô này khiến tớ ấn tượng sâu lắm, chủ yếu là cái màu sắc ấy… thực sự không thể quên nổi.”
“Cô gái này đúng là gan lớn thật! Vì muốn theo đuổi cậu mà kéo cả hạng nhì toàn khối vào cuộc, tặc tặc…” Lưu Thiệu Triết xuýt xoa đầy hứng thú.
Giọng nói của cô gái hôm ấy lại vang vọng bên tai Tô Mạch: “Tô Mạch, tên của tớ với tên cậu, thật sự rất gần nhau.”
Khóe môi Tô Mạch khẽ cong. Hóa ra hôm đó, cô ấy nói câu này là mang ý đó.
“A Mạch, tớ thấy cô gái đó cũng không tệ lắm đâu. Hay là thử tìm hiểu xem? Biết đâu lại đúng gu của cậu thì sao?”
Lưu Thiệu Triết cười nói đùa.
Tô Mạch vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt nơi khóe môi, không đáp. Ánh mắt anh lặng lẽ dừng lại trên vị trí thứ hai trong bảng xếp hạng.
—
Tô Mạch có thói quen mỗi ngày đều dành một tiếng đồng hồ trong thư viện, chuyện này gần như ai trong trường cũng biết. Nếu bạn nghĩ vì thế mà thư viện lúc nào cũng đầy nữ sinh thì thật ra… hoàn toàn ngược lại.
Trên thực tế, nữ sinh đến thư viện không nhiều. Dù trường Bình Dương có những khoảng sân rộng rãi và khung cảnh rất nên thơ, nhưng các cô gái vẫn thích tìm đến những góc yên tĩnh khác – nơi ánh nắng rải vàng, gió thổi nhè nhẹ, tóc dài bay nhẹ theo làn gió, trên tay ôm sách, cả người toát lên phong vị văn nghệ mơ màng.
Hơn nữa, một phần vì Tô Mạch thích sự yên tĩnh khi đọc sách, thế nên dần dà, các nữ sinh trong trường như ngầm hiểu với nhau – không nên quấy rầy nam thần.
—
Theo cốt truyện ban đầu, Đồng An An và Tô Mạch chính là sẽ lần đầu chạm mặt trong thư viện. Thế nhưng Cố Thiên Ngôn vì sao lại không chọn cách ấy?
Lý do rất đơn giản — hệ thống đã nhắc từ trước: nếu đã bỏ lỡ thời điểm gặp gỡ ban đầu đúng với cốt truyện, thì dù sau này có gặp nhau bao nhiêu lần ở thư viện cũng sẽ không tạo ra hiệu ứng “cốt truyện” nữa.
Thế nên, hiện tại, Cố Thiên Ngôn ngồi cách Tô Mạch không xa, trong tay cầm một quyển sách. Cô không sợ bị phát hiện — từ góc nhìn của Tô Mạch, hoàn toàn không thể thấy rõ mặt cô.
Cô nghiêng đầu, thấp giọng gọi: “Hệ thống, giúp tôi một việc…”