Đặng Chi đứng thẳng dậy, tự mình ghép lại xương cốt rồi đi thẳng đến trước mặt Ách Địch Phong, dứt khoát rạch mở áo ngoài của ông ta.

Quần áo bung ra, lộ ra hai tuyến thể vẫn còn nguyên vẹn ở bụng dưới của Ách Địch Phong, được nuôi dưỡng bằng máu của một cơ thể khác.

Ách Địch Phong đã tự khâu hai tuyến thể này vào dưới da mình, và cho một nhân viên cấp F có dị năng hồi phục hàng ngày chữa trị phản ứng đào thải cho ông ta.

Đặng Chi nhanh chóng cảm nhận được tuyến thể của mình, cô đâm những ngón xương sắc nhọn vào bụng Ách Địch Phong, lấy tuyến thể ra, rồi nén lại cảm giác ghê tởm nhét vào giữa những chiếc xương hàm.

Hiện tại cô không có da thịt để cất giữ.

May mắn tuyến thể vẫn chưa chết. Sau khi trở về cơ thể gốc, Đặng Chi nhận thấy pheromone của mình tăng lên rất nhiều.

Còn một tuyến thể khác giấu trong bụng Ách Địch Phong thì dần ngừng đập, nó cuối cùng đã theo chủ nhân của mình mà chết đi.

Tên Hề lau vết máu bên mép, tiện thể đỡ Lan Tư đang bị rối loạn pheromone giày vò, cười như không cười nói: "Chúc mừng cậu chủ nhỏ vẫn chưa bị ô nhiễm tinh thần(*) hoàn toàn, hội trưởng mà biết chắc sẽ vui lắm."

(*)Ô nhiễm tinh thần: Trạng thái tinh thần bị rối loạn, mất kiểm soát do tác động của pheromone hoặc năng lượng lạ.

Môi Lan Tư tái nhợt, che lại tuyến thể: "Biết là tốt, báo cho ba tôi, tôi muốn mắc một căn bệnh nhỏ trị giá hai vạn tệ."

Tên Hề còn muốn tiếp tục cãi lại, nhưng đúng lúc này thi thể Ách Địch Phong đột nhiên phát ra ánh sáng vàng ba chiều, như mở ra một hình chiếu 3D. Ách Địch Phong trẻ tuổi xuất hiện trong hình chiếu.

Biểu cảm của ông ta rõ ràng rất căng thẳng, mồ hôi lạnh chảy dài trên khuôn mặt xanh xao, dường như nhận được mệnh lệnh nào đó, ông ta cực kỳ nghiêm túc mở miệng nói với người đối diện một câu:

"Tôi biết trận chiến dẹp loạn ở Thủ Đô là một lời nói dối trắng trợn, một cuộc thảm sát đã được lên kế hoạch từ lâu."

Giọng nói kết thúc, ánh sáng vàng biến mất.

Tên Hề nghe rõ câu nói đó, sắc mặt hắn ta tức thì trở nên khó coi.

Lan Tư thở hổn hển hỏi: "Sao thế?"

Cậu không biết nhiều về trận chiến dẹp loạn ở Thủ Đô. Gia đình cậu tựa hồ cũng cố tình ngăn cản cậu tìm hiểu về giai đoạn lịch sử này. Khi lên kế hoạch, biết Ách Địch Phong lập công trong cuộc chiến đó, cậu thuận miệng hỏi một câu, ông Lan lập tức như giẫm phải cứt chó, lẩm bẩm chửi bới rồi né tránh.

Tên Hề đột nhiên nhìn Lan Tư: "Cậu chủ nhỏ, cậu không đi được rồi."

Lan Tư: "?"

"Cậu có nghe thấy câu thi thể đó nói không?" Tên Hề hỏi.

Lan Tư nghe thấy, nhưng thật sự không còn sức để suy nghĩ.

Tên Hề giải thích: "Đó là dị năng cấp S hệ điều khiển [Lời Nguyền Chết Chóc], không chết thì không thể tiết lộ bí mật. Một khi bản thể chết, lời nguyền sẽ mất hiệu lực, người chết sẽ nói ra sự thật liên quan đến bí mật. Nếu bí mật do nhiều người nắm giữ, thì một người chỉ có thể tiết lộ một phần nội dung. Bằng cách này, người thi triển lời nguyền sẽ biết ai đã tiết lộ bí mật của họ và tiết lộ phần nào."

"Rồi sao?"

"Người chiến thắng trong cuộc chiến đẹp loạn là tầng lớp cấp cao của chính phủ Liên Bang hiện tại. Hội Hắc Đăng tạm thời không muốn gây rắc rối lớn như vậy."

Đặng Chi cố gắng đọc khẩu hình của họ, đại khái hiểu được ý của Tên Hề.

Cô giơ xương cánh tay lên, lại buông xuống, rồi lại giơ lên, lại buông xuống.

Cô không biết Ách Địch Phong che giấu bí mật lớn như vậy. Nếu không phải vì cô, Lan Tư cũng sẽ không bị cuốn vào rắc rối.

Tên Hề dang tay: "Chỉ đành ủy khuất cậu chủ nhỏ về trường học giả vờ làm học sinh ngoan một thời gian, để tránh sự truy đuổi của chính phủ Liên Bang."

Lan Tư: "..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play