Bộ xương voi ma mút không thể chịu đựng được trọng lượng thật lớn như vậy nữa, xương sống kêu rắc một tiếng giòn tan, khung xương đổ sập ầm ầm, Đặng Chi ở một bên cũng bị ép đến mức quỳ rạp trên mặt đất, không thể nhúc nhích.
Đất rung núi chuyển, lớp băng rung lắc, thành phố ngầm bắt đầu có xu hướng sụp đổ.
Một khi tường băng đổ sập, con sông ngầm dưới lòng đất sẽ lập tức nhấn chìm nơi này. Bọn họ không có bất kỳ kỹ năng nào liên quan đến nước, trừ Đặng Chi xương trắng không cần hô hấp, Lan Tư và Tên Hề e rằng đều lành ít dữ nhiều.
"Tên chó này còn có chiêu trò, chúng ta đi thôi!"
Tên Hề chửi bới rồi vội vàng bật đèn pin, chiếu ra cái bóng của mình và Lan Tư, chuẩn bị sử dụng dị năng.
Hắn ta xé linh hồn thành nhiều mảnh, có các điểm neo trên khắp thế giới, lập tức có thể đưa Lan Tư di chuyển đến nơi an toàn.
Chỉ tiếc nhiệm vụ lần này đã thất bại trong gang tấc.
Nhưng Tên Hề không cố chấp như vậy, mạng sống của mình quan trọng hơn bất cứ thứ gì, hắn ta không muốn thật sự chết đuối trong dòng sông ngầm vì một chiếc kẹp tóc.
Đôi hốc mắt đen ngòm của Đặng Chi vô lực nhìn về phía Lan Tư.
Từ khi được Hắc Đăng Hội tìm thấy trong thùng rác và giấu ở thành phố ngầm, cô đã nhẫn nhục chịu đựng, sống lay lắt, chỉ chờ thời cơ đến để báo thù cho chính mình.
Đáng tiếc, cô vẫn còn quá yếu.
Hộp sọ của cô xuất hiện vết nứt dưới trọng lực, những con côn trùng nhỏ vội vàng lấp đầy những vết nứt đó, nhưng Đặng Chi lại không còn chút ý chí cầu sinh nào.
Cô sẽ không chết, nhưng lại không khác gì đã chết. Lượng pheromone ít ỏi trên xương cốt cô sớm muộn gì cũng cạn kiệt, cô sẽ trở thành một bộ xương khô đáng sợ, một cái xác không hồn.
Mẹ ơi, con xin lỗi.
Hộp sọ của Đặng Chi hoàn toàn lõm xuống, từng chiếc xương sườn vỡ nát, hy vọng dần biến mất trong hốc mắt cô.
Lan Tư nghiêng đầu, thu trọn phản ứng của Đặng Chi vào tầm mắt.
Trong khoảnh khắc nào đó, Đặng Chi tuyệt vọng trong mắt cậu và người phụ nữ bị giam cầm trong búp bê chồng lên nhau.
Trên thế gian này luôn có những sinh mệnh nhỏ bé như kiến cỏ, nhưng cậu lại đặc biệt yêu thích những màn kịch đi ngược lại ý trời.
Lan Tư nở một nụ cười tàn nhẫn, thái độ cậu đột nhiên khác thường mà đè tay Tên Hề lại.
Dưới áp lực của trọng lực, cậu quỳ một gối xuống đất, nhãn cầu đỏ ngầu, xương ngực chèn ép nội tạng, máu tươi trào ra từ miệng và mũi. Cậu chủ nhỏ của Hội Tháp Cao, Bạch Pháp Lão của Hội Hắc Đăng chưa bao giờ chật vật đến thế.
Ánh mắt Lan Tư gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng tối, cậu dùng ngón áp út lau đi vết máu nơi khóe môi, khẽ cười: "Ách Địch Phong, nhất định phải chết."
"Mơ tưởng hão huyền, giãy giụa trong tuyệt vọng!" Ách Địch Phong cười lạnh một tiếng, lại tăng thêm áp lực của trọng lực, lớp băng cuối cùng không chịu nổi, vỡ tan thành vô số mảnh vụn, ào ào đổ xuống.
Hai người nhân viên vô tội nhanh chóng biến thành những cục thịt dập nát trong bùn nước.
Lan Tư dịch chuyển hộp sọ đã vỡ của Đặng Chi về phía Ách Địch Phong, sau đó dùng ánh mắt chế giễu và thương hại nhìn Ách Địch Phong: "Ông thấy ta, cũng như kiến thấy trời cao."
Tên Hề chợt nhận ra điều gì đó, da đầu hắn tê dại, lập tức kêu to ngăn cản: "Đừng quên lần trước tinh thần cậu suýt bị hủy hoại!"
Đáng tiếc, mọi thứ đã quá muộn. Ánh mắt Lan Tư dần thay đổi, đồng tử màu hổ phách của cậu được phủ lên một tầng ánh sáng, mái tóc nâu đỏ biến thành màu trắng rối tung, làn da cậu trở nên trắng bệch không giống con người. Hai chiếc cánh xương sắc bén và cứng cáp nhô ra từ xương bả vai, vẫy vẫy như có sức sống.
Trường trọng lực cấp S dường như trước mặt cậu không là gì. Cậu dễ dàng đứng dậy, đi về phía Ách Địch Phong.
Cổ cậu dần xuất hiện một vòng đồ đằng(*) kỳ dị và trang nghiêm, ràng buộc chặt chẽ cổ họng cậu như một lời nguyền. Đồ đằng đó đến từ một nơi vô danh, không thể diễn tả, không được can thiệp.
(*)Vòng đồ đằng” là một vật đeo cổ có gắn hoặc khắc hình biểu tượng đồ đằng – tức là biểu tượng linh thiêng đại diện cho tổ tiên, thần linh, hoặc sức mạnh bảo hộ của một tộc người, dòng máu, hoặc dị năng.
Nơi cậu đi qua, âm thanh dừng lại, dòng sông ngầm đứng yên, ác linh lùi bước.
Cậu dùng ánh mắt khinh miệt vạn vật nhìn Ách Địch Phong, như thể đang nhìn một con kiến bé nhỏ nhất.
Thức tỉnh hệ thần, năng lực không thể chế ngự [Mắt Hoang Thần].
"Mày rốt cuộc ——" Ách Địch Phong kinh ngạc nhìn vào mắt cậu một giây, lập tức mặt mày tái mét, quỳ sụp xuống đất.
Đó là một cảm giác áp bách không thể hình dung, hỗn loạn, thác loạn, đáng sợ, như muốn xé nát năm giác quan của con người, kéo tinh thần vào vực sâu vô tận.
Chờ Ách Địch Phong hoàn hồn, đầu ông ta đã bay ra ngoài. Ông ta trơ mắt nhìn thân hình cao lớn của mình ngã xuống.
Ông ta không biết mình đã chết như thế nào, hai mắt ông ta trở nên xám xịt và chết lặng.
Ông ta hoảng sợ dùng ý chí còn sót lại phun ra mấy chữ lẩm bẩm: "Cậu... dẹp loạn chiến tranh... cá lọt lưới..."
Sau đó thất khiếu(*) chảy máu, ông ta hoàn toàn tắt thở.
(*) thất khiếu: (七鼻) là khái niệm trong đông y và tâm linh, chỉ bảy khiếu hay bảy lỗ trên mặt người, gồm: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, miệng
Thần sắc Lan Tư quỷ dị, đá văng thi thể Ách Địch Phong, xoay người đi thẳng về phía Tên Hề.
Da đầu Tên Hề tê dại: "Tổ tông nhà cậu! Tỉnh lại đi, lão tử còn chưa muốn chết!"
Lan Tư dường như bị tiếng gọi làm cho khôi phục một tia lý trí, cậu dừng bước, gắng sức nâng tay, chụp lấy đồ đằng trên cổ. Làn da chỉ chốc lát sau đã bị cậu cào máu tươi đầm đìa. Cậu đối với 'chính mình' uy hiếp: "Trở về, nếu không cùng chết!
Mồ hôi lạnh thấm vào quần áo Lan Tư, máu không ngừng trào ra từ miệng. Pheromone của cậu hoàn toàn hỗn loạn, hương mộc lan tràn ngập toàn bộ khe nứt băng.
Trong khoảnh khắc đó, ánh sáng trong mắt cậu càng thêm mãnh liệt, đồ đằng trên cổ cũng trở nên nóng bỏng, như đang âm thầm trút giận.
Lan Tư chống vào tường, như muốn ho ra cả lục phủ ngũ tạng. Nhiệt độ cơ thể cậu tăng vọt lên 50 độ C, tuyến thể đau đớn như bị kim châm.
Đặng Chi không biết thứ đồ vật khiến người ta run rẩy này là gì, nhưng cô vẫn quỳ xuống, chắp tay trước ngực, thành kính niệm thầm sự tôn kính và lòng biết ơn.
Dường như cảm nhận được đức tin và sự thần phục của cường giả cấp S, 'cậu' tỏ ra khá hài lòng, vì vậy ánh sáng và đồ đằng dần mờ đi.
Lan Tư đau đến choáng váng nhưng cũng rất muốn châm chọc, sao làm thần mà cũng hư vinh như vậy.