Lan Tư thờ ơ lật mở cuốn sổ tay bìa da màu đen, viết lên trang đầu tiên câu nói trong tuyên ngôn của Hội Hắc Đăng: "Phải biết rằng kẻ biến nhân gian thành địa ngục chính là khao khát được lên thiên đường."
Chỉ có điều, cậu không viết bằng chữ viết hiện hành của Liên Bang, mà dùng loại chữ cổ xưa và bí ẩn từ thành phố ngầm.
Vì có sự kết nối với Ngoại Thần, Lan Tư là một trong số ít người có thể đọc hiểu những ký tự đó.
Đầu bút lướt trên giấy để lại những ký tự phóng khoáng, trôi chảy, thẳng hàng như được in điện tử.
Mù quáng thích thầm chỉ vì một hành động khoe khoang mà không chút đề phòng ư?
Thật nực cười.
Cậu nhếch môi, rõ ràng tâm trạng đang rất tốt.
Đúng lúc này, Omega tóc đỏ ngồi cạnh Trạm Bình Xuyên cuối cùng cũng lấy hết can đảm, tìm một cái cớ bắt chuyện mà cậu ta cho là vô cùng tuyệt vời.
"Bạn học, cậu đè lên tóc tôi rồi."
Ai ngờ Trạm Bình Xuyên đang nằm ngủ lại không thèm ngẩng đầu, chỉ trực tiếp xê dịch cánh tay sang một bên, tiếp tục ngủ nông.
Omega: "..."
Vừa nãy cậu ta phát hiện dù hít thở thế nào cũng không ngửi thấy mùi pheromone của Trạm Bình Xuyên. Điều này chứng tỏ Trạm Bình Xuyên che giấu hơi thở rất tốt, không chỉ không có hứng thú trêu chọc đào hoa mà còn không cho bất kỳ ai có cơ hội tiếp cận.
Nhưng cậu ta vẫn muốn thử, nghe nói pheromone mùi rượu là sở thích của nhiều Alpha.
Omega lại một lần nữa lấy hết dũng khí, ghé sát tai Trạm Bình Xuyên: "Chúng ta làm quen nhé, tôi tên là Đường Lí, pheromone là rượu lê ngọt, pheromone của cậu có mùi gì?"
Cuối cùng Trạm Bình Xuyên cũng ngẩng đầu lên, đáy mắt vằn đầy tia máu đỏ, thần sắc uể oải.
Omega chủ động hỏi pheromone của Alpha là một cách bắt chuyện cực kỳ ám muội và thẳng thắn, dù có chậm hiểu đến mấy cũng sẽ hiểu.
Lan Tư quăng bút, nguy hiểm nheo mắt nhìn về phía trước.
Đúng lúc này, cửa lớp học đột nhiên bị đẩy ra, tất cả tân sinh viên lập tức im lặng.
Nhưng người đến không phải là Ách Địch Phong, mà là một ông lão nhỏ gầy nhưng rắn chắc nhanh nhẹn. Ông có làn da đen sạm, lưng còng, tóc cạo trọc lóc, cái đầu tròn vo bóng loáng dưới ánh đèn trắng.
Ông bước đi rất nhẹ, mang đôi giày vải kiểu cũ từ thế kỷ trước, mặc bộ đồ tập võ bằng nhung tơ cài khuy bản to, rộng thùng thình.
Tay ông cầm một chiếc bình giữ nhiệt màu đen bị bong tróc sơn ở miệng, khuỷu tay kẹp cặp máy tính. Thấy cả lớp phản xạ tự nhiên im lặng, ông nở một nụ cười hiền lành dễ gần, những nếp nhăn nơi khóe mắt sâu và rõ nét.
Thấy không phải Ách Địch Phong, cả lớp đều thở phào nhẹ nhõm.
Hà Cạnh Ân đặt cốc nước lên bục giảng, mỉm cười nói: "Thầy là Hà Cạnh Ân, là Viện trưởng Viện Thuộc Tính. Thầy Ách Địch Phong bận việc đột xuất, tiết này sẽ do thầy dạy cho các em môn [Giới Thiệu Về Thuộc Tính Dị Năng]."
Đừng thấy ông gầy gò khô héo, giọng ông ta lại vang dội và mạnh mẽ, truyền rõ ràng đến tai mỗi sinh viên.
"Cái gì, chủ nhiệm Ách Địch Phong không đến?"
"Thời khóa biểu của hệ thực chiến chúng ta không có môn [Giới Thiệu về Thuộc Tính Dị Năng] này mà."
"Viện trưởng dạy chẳng phải tốt hơn sao?"
"Cậu hiểu cái gì, vị viện trưởng này quanh năm ốm đau bệnh tật, không quản chuyện gì. Nghe nói ông ấy bị cô lập vì bất mãn với khoảng trống trong tài liệu lịch sử mấy chục năm đó, bây giờ Viện Thuộc Tính cơ bản đều do chủ nhiệm Ách Địch Phong quyết định hết."
"Ông ấy đâu có giống người bệnh đâu..."
"Ai biết được."
Lan Tư thu lại ánh mắt nhìn về phía Trạm Bình Xuyên, tia không vui đó chỉ thoáng qua. Mặc dù đêm qua họ hôn nhau, thậm chí còn môi lưỡi quấn quýt, nhưng Trạm Bình Xuyên không phải Alpha của cậu, cậu cũng chỉ lợi dụng Trạm Bình Xuyên để điều trị rối loạn pheromone mà thôi.
Chỉ có vậy.