Khi Lan Tư tìm thấy cửa phòng 304, cậu gần như chịu đựng đến giới hạn. Cậu đưa chìa khóa vào ổ, thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng ngón tay mình đang run rẩy.
Chốt khóa được gạt từng chút một, lưỡi khóa chặn chốt cửa thu vào.
Lan Tư cố gắng lấy lại tinh thần nhắc nhở bản thân, lát nữa vào phòng, phải tìm cơ hội tiếp cận bạn cùng phòng mới, lặng lẽ đặt Nga Nhung Ông lên người đối phương, đợi đối phương bị đưa đi vì viêm cơ tim bộc phát, thì báo cho Tên Hề đưa cậu quay về.
Hội Tháp Cao có khoang dưỡng bệnh để điều trị cho thành viên, dù sao cũng thoải mái hơn.
Chỉ là những lời cằn nhằn khóc lóc om sòm của hội trưởng Lan có chút phiền phức.
Khóa cửa bật ra.
Lan Tư thở phào một hơi dài, đặt lòng bàn tay lên cửa, đẩy vào. Ánh đèn vàng ấm áp trong phòng tràn ra, chiếu sáng hàng mi ẩm ướt của cậu.
Trong không khí ấm áp, hơi nước phả vào mặt cậu. Nhưng trước khi cánh cửa mở rộng hơn, một lực mạnh từ bên trong đột ngột kéo cánh cửa ra.
"Có chuyện gì?"
Lan Tư bất ngờ, nhất thời có chút ngây người.
Người trước mặt rõ ràng vừa tắm xong, chưa kịp lau khô người. Lúc này, yết hầu đang nhỏ nước cùng những đường cơ bắp nổi bật của người đó lộ ra hoàn toàn trước mắt Lan Tư.
Trong Hội Tháp Cao có rất nhiều thành viên có vóc dáng đẹp, nhưng ít ai xuất sắc như người trước mặt. Có thể thấy, đối phương thường xuyên vận động, những múi cơ săn chắc và đường rãnh nhân ngư mạnh mẽ ẩn dưới chiếc khăn tắm quấn ngang hông. Trong phạm vi đó, những đặc điểm nam tính rõ rệt không thể che giấu. Ngón tay dài của hắn tùy ý và thoải mái đặt trên cánh tay, hormone nồng đậm gần như tràn ra theo từng đường gân xanh nổi lên. Chỉ cần hắn muốn, đôi tay này có thể dễ dàng bóp eo nâng một Omega trưởng thành lên.
Tất cả những gì trước mắt là một thử thách lớn đối với một Omega đang bị rối loạn pheromone.
Trán Lan Tư lăn xuống một giọt mồ hôi lạnh. Cậu rất may mắn vì đã không tùy tiện thả Nga Nhung Ông ra, nếu không với khả năng phản ứng của cấp S, cậu chắc chắn sẽ bị bại lộ.
Trạm Bình Xuyên nhướng mày: "Là cậu."
Ngay cả trước khi Lan Tư mở khóa, Trạm Bình Xuyên đã phát hiện điều bất thường.
Ngũ cảm của hắn siêu nhạy bén, cảm nhận được rõ ràng một luồng hương mộc lan thoang thoảng từ bên ngoài cửa bay vào. Mùi pheromone này hỗn loạn, vô trật tự, không phải trạng thái bình thường khi giải phóng. Không ngoài dự đoán, đối phương đang gặp rắc rối.
Nhưng Trạm Bình Xuyên không có hứng thú lo chuyện bao đồng, hắn đến Đại học Tinh Châu để bắt cóc Ách Địch Phong, chứ không phải để chấn chỉnh kỷ luật học đường.
Thế nhưng lúc này nhìn thấy người trước mặt là Lan Tư, hắn đột nhiên có chút hứng thú với kỷ luật học đường.
Lan Tư bị mưa làm ướt sũng, cổ áo áo phông có vết máu đã nhạt màu, ống quần còn dính một chút bùn đất, cổ cậu bị dải lụa quấn rất chặt, nhưng vẫn không ngăn được pheromone tiết ra ngoài.
Cậu giống như đang bị sốt, da dẻ ửng hồng bất thường, trong mắt có những giọt nước mắt sinh lý do đau đớn, tóc tai rối bù dính vào má, như một chú mèo hoang nhỏ không tìm thấy nơi trú ẩn trong đêm mưa.
Tùy tiện hỏi về tình cảnh khó xử của đối phương có chút đường đột. Vẻ mặt Trạm Bình Xuyên bình thản, thả ra một chút tin tức tố an ủi. Một mùi hương long đởm đắng nhẹ nhàng tràn ra, mạnh mẽ bao bọc lấy mùi hương mộc lan đang xông thẳng tới.
"Cậu có muốn tắm không?" Hắn thờ ơ hỏi.
Omega bị rối loạn pheromone rất phiền phức, họ sẽ trở nên cực kỳ nóng nảy, dễ giận, cố gắng vươn móng vuốt tấn công bất kỳ ai đến gần mình. Nhưng đồng thời, tính công kích mạnh mẽ lại đi kèm với việc cực kỳ dễ tủi thân, hễ một chút là nước mắt lại chảy dài như chuỗi hạt đứt dây, dỗ mãi không nín.
Thông thường, Trạm Bình Xuyên lẽ ra phải tránh xa loại Omega này.
Vừa cảm nhận được pheromone của Alpha, Lan Tư quả nhiên trở nên nóng nảy. Đáy mắt cậu âm u, răng nanh nghiến vào nhau, Nga Nhung Ông men theo lòng bàn tay cậu nhanh chóng bò đến đầu ngón tay.
Cậu thầm nghĩ: tìm chết.
Nhưng khi pheromone của hai người chạm vào nhau, biểu cảm của Lan Tư đột nhiên trở nên khó tin.
Cậu trời sinh thích ngọt ghét đắng, nhưng lạ thay lại không hề bài xích pheromone của Trạm Bình Xuyên, thậm chí còn có chút ham muốn mùi hương đắng đó.
Một luồng run rẩy từ tận xương tủy truyền đến, khiến Lan Tư không kìm được, suýt chút nữa mềm nhũn chân mà ngã quỵ.
"Cậu…" Ánh mắt Trạm Bình Xuyên sâu thẳm, hắn đương nhiên cũng cảm nhận được phản ứng của Lan Tư. Một Omega vì pheromone của mình mà lộ ra vẻ mê loạn, thậm chí cơ thể hơi run rẩy, điều này chẳng khác nào sự khích lệ lớn nhất đối với Alpha.
Mức độ phản ứng này, có nghĩa là độ tương thích pheromone của hai người khá cao.
Lan Tư hơi biến sắc, cắn răng ổn định lại thân hình. Cậu đương nhiên hiểu đối phương đã giải phóng pheromone ra an ủi, và tác dụng của nó đối với cậu vô cùng mạnh!
Trong chớp nhoáng, cậu nhanh chóng thay đổi kế hoạch.
Thái dương Lan Tư ẩm ướt, hơi thở gấp gáp, mắt cụp xuống rất thấp.
"Có thể giúp tôi một việc được không?"
Trạm Bình Xuyên gần như ngay lập tức hiểu ý Lan Tư.
Đùa gì chứ, cậu chủ cả của Hội Quỷ Nhãn mà đánh dấu một Omega, tin tức truyền về chắc chắn sẽ gây chấn động. Hơn nữa, hắn là người tùy tiện như vậy sao?
Hai giây sau ——
Trạm Bình Xuyên im lặng, dứt khoát ôm lấy Omega ướt sũng trước mặt ném lên giường, sau đó không chút thương tiếc mà kiềm chặt đôi tay thanh tú, tái nhợt của cậu.
Lan Tư quả nhiên trừng mắt, cố sức muốn thoát khỏi sự kiềm chế.
Trạm Bình Xuyên dùng ngón tay mạnh mẽ đan vào kẽ tay Lan Tư, một lần nữa kìm chặt cậu lại, đè nén rồi trầm giọng nói: "Đừng lộn xộn."
Rất nhanh, mùi pheromone an ủi thuần khiết hơn ập đến, ngay lập tức bao trùm lấy Lan Tư, như thể người đang hấp hối giữa sa mạc đột nhiên rơi vào ốc đảo mát lạnh, trong suốt.
Lan Tư thở hổn hển, cố gắng hít thở lấy.
Chỉ là như vậy vẫn chưa đủ.
Lan Tư không an phận vặn vẹo trong lòng Trạm Bình Xuyên, hai chân mạnh mẽ cọ xát vào ga trải giường khô ráo. Cậu không ngừng ưỡn eo, dán sát vào cơ bụng Trạm Bình Xuyên. Khi mùi pheromone trở nên quá mãnh liệt, cậu tủi thân nhe răng nanh, cắn vào vai Trạm Bình Xuyên.
Trạm Bình Xuyên hít một hơi lạnh, ánh mắt trầm xuống và cười khẽ. Sau đó, hắn ngang ngược dùng đầu gối tách hai chân Lan Tư ra, ép Lan Tư dùng đôi mắt ướt át nhìn thẳng vào mình.
"Nếu không ngoan hơn một chút thì tôi sẽ không giúp cậu nữa đâu."
Đôi mắt Lan Tư đẫm nước, giống như nhất thời không thể hiểu lời uy hiếp của hắn, nhưng đại khái có thể cảm nhận được sự tức giận của Trạm Bình Xuyên.
Thế là cậu kiềm chế bản tính, dụ dỗ dùng chóp mũi cọ vào yết hầu nhô ra của Trạm Bình Xuyên. Trên yết hầu có một giọt nước chưa kịp lau, trông thật chói mắt. Lan Tư không nghĩ ngợi gì, dùng đầu lưỡi cuốn giọt nước vào miệng.
Bụng dưới Trạm Bình Xuyên căng thẳng, ánh mắt lại càng tối đi vài phần.
"Bé ngoan." Hắn đưa tay ra, vuốt ve lưng Lan Tư một cách khích lệ, cúi người hôn một cái lên vành tai đỏ bừng như sắp chảy máu đó.
Lan Tư nghiêng đầu, hai chiếc khuyên tai ngọc lam được mài giũa tinh xảo đung đưa chạm vào má cậu, nhẹ nhàng lướt qua vùng da dưới mắt, phóng túng để lại sự hoang dã thuộc về vùng cao nguyên Tây Tạng.
Cả hai đều biết rằng đây là con đường cần phải trải qua để an ủi pheromone bị rối loạn.
Nhưng muốn hồi phục hoàn toàn, Alpha còn cần để lại pheromone trong cơ thể Omega.
Lan Tư khó khăn dùng ngón tay kéo dải lụa dính máu trên cổ, đầu ngón tay cậu cũng dính chút máu.
Nhưng có thể vì quấn quá nhiều lớp, nhất thời khó mà kéo xuống. Cậu tức giận đến mức quay đầu đi, cố gắng đưa vị trí tuyến thể về phía Trạm Bình Xuyên.
Cậu cần một dấu ấn tạm thời để giúp mình lấy lại lý trí.
Trạm Bình Xuyên gạt tay Lan Tư đang loạn xạ ra, ánh mắt dừng lại trên phần cơ quan yếu ớt nhỏ bé dưới dải lụa đó, không động đậy.
Alpha chỉ đánh dấu tạm thời cho Omega của riêng mình, sau khi đánh dấu xong, Alpha sẽ khó kiềm chế được ham muốn kiểm soát và độc chiếm đối với Omega, điều này thậm chí sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày của Omega.
"... Cắn tôi đi." Nước mắt sinh lý của Lan Tư không ngừng lăn dài, nhưng đồng thời cậu cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, một khi Trạm Bình Xuyên hoàn thành việc đánh dấu, cậu có thể ra tay.
Tư thế này, vừa vặn có thể thần không biết quỷ không hay đặt Nga Nhung Ông lên lưng Trạm Bình Xuyên, đợi đến khi Trạm Bình Xuyên phản ứng lại, có lẽ đã bất tỉnh nhân sự và được đưa đến bệnh viện rồi.
Lan Tư không phủ nhận sự tàn nhẫn, độc ác và máu lạnh của mình. Nếu không có thủ đoạn sấm sét(*), làm sao một cấp F như cậu có thể tiếp quản Hắc Đăng Hội từ Hội trưởng Lan.
(*)Thủ đoạn sấm sét: Chỉ hành động quyết đoán, nhanh chóng và mạnh mẽ, thường dùng để chỉ cách ra tay dứt khoát khiến đối phương không kịp phản ứng.
"Thả lỏng đi." Giọng Trạm Bình Xuyên khàn đặc, bàn tay dọc theo sống lưng Lan Tư di chuyển lên trên. Độ ấm từ lòng bàn tay truyền qua lớp áo phông, kích thích cơ lưng Lan Tư không ngừng run rẩy.
Hắn vừa an ủi Lan Tư, vừa đưa hai ngón tay kẹp lấy mép dải lụa.
Tóc Lan Tư rất dài, Trạm Bình Xuyên dùng tay còn lại vén những sợi tóc ướt sang một bên, rồi hai ngón tay hơi dùng sức, giật mạnh một đoạn lớn dải lụa che tuyến thể.
Lan Tư nhắm mắt cắn chặt chăn.
Tuy nhiên, ánh mắt Trạm Bình Xuyên bỗng chốc tối sầm lại, trong mắt hắn dường như ẩn chứa một khối sương mù đen đặc không tan, lúc này ý định giết người thậm chí còn lấn át cả khát vọng bị pheromone chi phối.
"Ai làm?"
Những vết cào trên cổ Lan Tư ngâm nước hơi trắng bệch, những chỗ da bị rách hiện rõ, ngay cả chỗ tuyến thể cũng không thoát khỏi, trông như bị sưng tấy viêm nhiễm.
Lan Tư run rẩy hàng mi, không trả lời. Cậu biết những vết tích trên cổ mình rất dễ gây hiểu lầm, cộng thêm pheromone hỗn loạn và cơ thể nóng bừng của cậu rất dễ khiến người ta tưởng tượng cậu bị một Alpha cấp cao dùng pheromone áp bức, bắt nạt.
Điều này rất phù hợp với ấn tượng đầu tiên cậu để lại cho người khác: ngoan ngoãn dễ bắt nạt.
Lan Tư đương nhiên sẽ không nói là do mình tự cào. Đáng tiếc cậu không nhìn thấy ánh mắt của Trạm Bình Xuyên trong khoảnh khắc đó, nếu không cậu sẽ nghi ngờ sự lười biếng và bất cần mà người này thể hiện ra bên ngoài cũng là một loại ngụy trang.
Nhận thấy Lan Tư khó mở lời, Trạm Bình Xuyên bình ổn tâm trạng, khó khăn kìm lại sự chiếm hữu.
Đâu phải Omega của mình, sự ghen tuông vô cớ này là sao?
Cuối cùng hắn cũng tháo hoàn toàn dải lụa ra, để lộ hoàn toàn tuyến thể hơi ửng đỏ. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, vùng da đó mịn màng trắng nõn, hơi nhô lên, tỏa ra hơi nóng ngọt ngào khiến người nhìn khô khốc cả miệng lưỡi.
Lan Tư biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Dù luôn bình tĩnh, giỏi chịu đau, cậu cũng không khỏi cảm thấy rụt rè một chút.
Mặc dù cậu không quan tâm đến lễ nghĩa liêm sỉ, nhưng kể từ khi phân hóa đến nay, đây quả thực là lần đầu tiên có người chạm vào tuyến thể của cậu.
Rối loạn pheromone sẽ khiến người ta tủi thân, bị đánh dấu lại càng tủi thân hơn.
Cậu nghe nói đánh dấu cần Alpha cắn phá da tuyến thể, mạnh mẽ truyền pheromone vào bên trong. Trong quá trình đó, Omega có thể sẽ giãy giụa kịch liệt, sẽ đau đớn chảy máu. Nhưng Alpha sẽ ghì chặt Omega, không cho hắn trốn thoát, cho đến khi toàn bộ quá trình đánh dấu kết thúc.
Lan Tư có thể kiểm soát biểu cảm, nhưng không thể kiểm soát phản ứng của cơ thể. Toàn thân cậu căng cứng, mồ hôi chảy dọc thái dương, ngay cả hơi thở cũng ngừng lại.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng cậu đang sợ hãi. Cậu có thể chịu đựng bất kỳ cơn đau thể xác nào, chịu đựng nỗi sợ hãi và ô nhiễm tinh thần mà Ngoại Thần mang lại cho cậu từ khi còn nhỏ, nhưng cậu sợ pheromone xa lạ xâm nhập vào cơ thể mình, điều này khiến cậu mất cảm giác an toàn.
Lan Tư cắn chặt quai hàm, mồ hôi lạnh chảy dọc khóe mắt, nước mắt làm ướt một mảng nhỏ chăn nệm.
Dải lụa bị vứt xuống đất, rất nhẹ, thần kinh Lan Tư run lên.
Cậu tự thuyết phục mình, chỉ một chút thôi, rất nhanh sẽ ——
"Ngoan, đừng sợ, không đánh dấu nữa." Giọng nói dỗ dành trầm thấp vang lên bên tai.
Không có đau đớn khi tuyến thể bị cắn phá, không có nỗi sợ hãi bị xâm nhập. Lòng bàn tay ấm áp khô ráo của Trạm Bình Xuyên che lên chỗ đó, nhẹ nhàng vuốt ve
Và giây tiếp theo, cằm Lan Tư bị nâng lên, bị hôn một cách không thể từ chối. Pheromone S cấp mạnh mẽ theo môi răng gắn bó truyền đến đầu lưỡi cậu.
Lan Tư đột nhiên ngây người, ngón tay lơ lửng trong không trung chợt cuộn lại, thu Nga Nhung Ông vào lòng bàn tay.