Lan Tư cố tình để mình bị ướt sũng.

Một là để hạ nhiệt, hai là để vẻ ngoài thảm hại không lộ sơ hở trước mặt người khác.

Cậu ướt sũng đi vào ký túc xá tân sinh viên, áo phông nhăn nhúm, ống quần bó sát vào bắp chân, lông mi cũng nhỏ nước xuống.

Mặt cậu ửng hồng bất thường, hơi thở không đều, cơ thể run rẩy, tựa hồ bị mưa đêm xối ướt, sắp sinh bệnh phát sốt.

Lan Tư giỏi về ngụy trang, đặc biệt thích giả vờ yếu ớt. Nhưng giờ phút này thì không phải giả vờ nữa rồi, sự rối loạn pheromone đang thực sự hành hạ cậu.

Tòa nhà ký túc xá là công trình kiến trúc hẻo lánh nhất của Đại học Tinh Châu, cách một bức tường là công viên Kỳ Nhông khổng lồ nổi tiếng của thành phố Thủ Đô. Tòa nhà này cao hơn 10 tầng, tầng trên cùng thường mờ mịt trong sương mù mỏng.

Tòa nhà tổng thể hình trụ tròn, từ dưới lên trên cao vút và thẳng tắp, giếng trời hình tròn ở trung tâm có đường kính lên tới 500 mét, một bãi cỏ dốc rộng lớn bao quanh trung tâm. Cung cấp nơi cho sinh viên giải trí và tập luyện vào thời gian rảnh rỗi.

Bác gái quản lý ký túc xá nhấc mí mắt, dùng đôi mắt mờ đục từ trên xuống dưới đánh giá Lan Tư. Sau mộ lúc lâu, bà mới tạm dừng bộ phim truyền hình trên máy tính, khó chịu càu nhàu: "Sao lại báo danh muộn thế?"

Bà ta hoàn toàn phớt lờ chiếc cổ bị dải lụa che của Lan Tư, vết máu dính trên áo phông, mùi pheromone đang hỗn loạn tràn ra.

Lan Tư dùng mu bàn tay che miệng mũi, cụp mắt xuống, khó chịu ho khan vài tiếng. Cậu căng thẳng xoa bóp lòng bàn tay, tựa hồ có lý do khó nói, bịt tai trộm chuông(*) nắm chặt chiếc dải lụa.

(*)Bịt tai trộm chuông: có nghĩa ám chỉ rằng tự lừa dối mình, không lừa dối được người. Lý giải bởi có tích kể rằng có kẻ lấy được quả chuông, mang đi không nổi, bèn dùng vồ đập vỡ để dễ mang. Nào ngờ chuông không vỡ mà tiếng chuông lại vang vọng.

Ánh mắt bác quản lý dừng lại trên chiếc cổ cao dài yếu ớt của cậu. Một lớp lụa mỏng manh không che được mùi pheromone, mùi mộc lan thơm ngọt nhanh chóng tỏa ra khắp phòng gác cổng nhỏ.

Ở độ tuổi này, pheromone có một loại thuần khiết như cánh hoa mới nở, không chỉ không có lực tấn công mà còn mang theo sự quyến rũ vô thức, thoang thoảng.

Ở Đại học Tinh Châu, pheromone có mùi mộc lan thường bị coi là yếu ớt và dễ bị bắt nạt. Điều này khiến cậu giống như có quá nhiều điểm yếu hoặc đặc điểm hấp dẫn chồng chất lên nhau.

Ánh mắt bác quản lý tức thì trở nên chán ghét. Nhìn bộ dạng cậu thế này, không biết là đã làm gì bậy bạ với Alpha nào.

"Chỉ còn lại một phòng cuối cùng thôi. Năm nay cũng thật là, thầy Ách Địch Phong mềm lòng, vậy mà không để trống một phòng nào. Đây, 304." Bác quản lý ném chìa khóa cho Lan Tư, rồi lại cụp mắt xuống xem phim truyền hình.

Bà ta sợ Lan Tư không hiểu quy tắc, lại đến nói với bà ta những chuyện vớ vẩn như không muốn ở chung với Alpha, hay mình vừa bị người ta sàm sỡ.

Đùa gì thế, Đại học Tinh Châu đâu phải nhà trẻ, đến đây học thì phải hiểu, trường chỉ dạy học, vấn đề an toàn do sinh viên tự chịu trách nhiệm.

Chỉ cần không làm hư hỏng của công, không ảnh hưởng đến danh tiếng của trường, người quản lý đều sẽ nhắm mắt làm ngơ.

Chuyện phân phòng AO kiểu này chỉ thêm việc, ở Đại học Tinh Châu căn bản là không tồn tại.

Cho nên mỗi năm đều có sinh viên ngoài ý muốn mang thai phải tạm nghỉ học, hoặc là Omega có tính cách nóng nảy 'vô ý' bóp nát trứng của Alpha, phải cấp cứu.

Tất nhiên, họ đều lấy lý do không thể tiếp tục học tập mà rời trường.

Nhưng Lan Tư không hề hỏi về cấp độ thức tỉnh hay giới tính của bạn cùng phòng. Cậu có sự ngây thơ mà một tân sinh viên nên có, tựa hồ vẫn chưa nghĩ sâu xa đến vậy. Cậu nắm chặt chìa khóa, mắt cụp xuống, lê bước với bộ quần áo nhỏ nước, run rẩy đi về phía thang máy, để lại một vệt nước sáng loáng trên nền gạch cẩm thạch.

Bác quản lý phía sau độc địa lẩm bẩm: "Phì, cái đồ yêu tinh, thả pheromone khắp nơi để câu dẫn người, giả vờ yếu đuối cái gì."

Nghe thấy ba chữ "giả vờ yếu đuối", Lan Tư quay lưng lại với camera giám sát, kéo thấp vành mũ, cố nén khó chịu nhếch môi.

Đáng tiếc thật, nếu Ách Địch Phong có được một nửa sự nhạy bén của bác quản lý ký túc xá này, hẳn đã không mất mạng dễ dàng như vậy.

Tuy nhiên, cậu nhanh chóng không thể cười nổi nữa. Thuốc ổn định vừa uống không lâu bắt đầu mất tác dụng, ý thức dần trở nên choáng váng, tuyến thể cũng nóng rát đau nhói do sử dụng quá mức.

Mỗi lần triệu hồi Ngoại Thần, Lan Tư đều phải trả một cái giá nhất định. Có khi cậu không thể ngủ được, luôn phải chịu đựng sự hành hạ của ô nhiễm tinh thần. Có khi lại là rối loạn tin tức tố, sốt cao liên tục, đau đớn không chịu nổi, cần phải uống một lượng lớn thuốc giảm đau như uống thuốc độc giải khát. Có khi thậm chí cả hai cùng phát tác.

Những triệu chứng này thường kéo dài một tháng mới hoàn toàn biến mất, đau khổ dường như là phương tiện duy nhất để có được sức mạnh.

Tuy nhiên, cậu đã quen với điều đó từ nhỏ.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play