Đã hao hết cả miệng lưỡi, cuối cùng vẫn phải nhờ vào bữa tối phong phú mới giữ được Hùng đại gia bụng đói kêu vang này.
Nếu biết trước đã chẳng phí công bận rộn.
Hudson thầm mắng mình ngu xuẩn, cái con hàng này nhìn đã biết là loại hết ăn lại nằm, rõ ràng có nhược điểm lớn như vậy mà không biết lợi dụng.
Kế hoạch đã hoàn thành bước đầu tiên, tiếp theo làm sao biến gấu con thành tọa kỵ của mình, Hudson lại không biết phải làm sao.
Về mặt lý thuyết, kỵ sĩ thức tỉnh Sinh Mệnh Chi Tâm có thể gia tăng tương tác lực với ma thú, nhưng mức tăng thêm lớn bao nhiêu lại tùy thuộc vào từng người.
Có người đến dãy núi Ma Thú một vòng là nhặt được một con tọa kỵ không tệ; có người đến dãy núi Ma Thú một vòng lại biến thành phân và nước tiểu của ma thú.
Nhìn đám Ma Thú kỵ sĩ không có tọa kỵ chuyên dụng thì biết, khả năng của trường hợp sau cao hơn nhiều so với trường hợp trước.
Nếu không phải nhân vật anh hùng trong sử thi truyền thuyết, tốt nhất đừng mong chờ chuyện trên trời rơi xuống.
Biện pháp thông thường nhất để thu hoạch ma thú làm vật cưỡi là: trước đánh phục chúng, sau đó chậm rãi làm công tác tư tưởng, cuối cùng ký kết một phần khế ước.
Việc này cũng cần kiểm tra nhân phẩm, nếu gặp phải ma thú thà chết không chịu khuất phục, thì có giày vò thế nào cũng vô dụng.
Cưỡng chế ký kết khế ước không phải là không được, chỉ là lúc cần thiết phải đề phòng ma thú phản phệ.
Khi thú không sợ chết, tác dụng của khế ước trên thực tế không lớn.
Ngoài việc dựa vào nhân phẩm, còn có một loại là nhân công chăn nuôi ma thú làm vật cưỡi.
Ví dụ như đội Sư Thứu kỵ binh của bá tước Pearce, đội Phi Long kỵ binh của Giáo Đình.
Bởi vì ma thú được con người chăn nuôi từ nhỏ quanh năm nên tính tình hiền lành, ngoan ngoãn hơn nhiều, tỷ lệ ký kết khế ước thành công cũng cao hơn nhiều.
Có lợi thì có hại, ma thú lớn lên trong nhà kính không chỉ có sức chiến đấu kém xa ma thú hoang dại, mà thậm chí giới hạn trưởng thành cũng thấp hơn nhiều.
Về lý thuyết, tất cả ma thú hoang dại đều có cơ hội vượt qua cấp bậc ban đầu, thông qua phản tổ huyết mạch để tiến hóa.
Còn nuôi trong nhà thì đừng hòng trông cậy vào, có lẽ do đồ ăn nuôi dưỡng không đủ, hoặc do mất đi dã tính ban đầu của ma thú nên hầu như không có chuyện vượt cấp tiến hóa.
Những kinh nghiệm thành công này đều không thích hợp với Hudson.
Dù gấu con trông manh manh, có vẻ dễ đối phó nhưng trực giác mách bảo hắn đó là gấu chứ không phải mèo, đừng dại dột mà xơi.
Nuôi trước rồi chậm rãi thuần hóa cũng không được.
Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội.
Một con Đại Địa Chi Hùng vô chủ chẳng khác nào một ngọn hải đăng sáng chói.
Trên mặt nổi phải chú ý đến dáng vẻ ăn uống, có lẽ mọi người sẽ không làm gì, nhưng lén lút thì rất khó nói.
Giảng quy củ đến cửa nói chuyện giao dịch, nhưng nếu gặp phải kẻ không tuân theo quy củ thì sẽ trực tiếp an bài cho một trận ngoài ý muốn.
Nếu không thể nhanh chóng nhận chủ, con Đại Địa Chi Hùng này hiện tại là một củ khoai nóng bỏng tay.
Hudson đã hạ quyết tâm, nếu không thể lừa dối con hàng này ký kết khế ước, sẽ đem nó giao dịch với bá tước Pearce.
Không còn cách nào, trong đám quý tộc tỉnh Đông Nam, người có thể mua được con hàng này không có mấy, người có thể đem về nhà từ từ bồi dưỡng tình cảm, không lo bị người khác nhòm ngó lại càng ít hơn.
Có lẽ cảm nhận được ý đồ của Hudson, gấu con sau khi ăn no nê liền vô cùng vô duyên kêu gào: "Nhân loại kia, đồ ăn ở chỗ ngươi chán quá.
Ngoài chén sữa này hương vị không tệ ra, còn lại toàn thứ gì vậy, khô khan mà chẳng có chút năng lượng nào.
Hùng đại gia ta đang phát triển cơ thể, phải ăn các loại thịt ma thú..."
Hudson cạn lời trợn mắt, không ăn được thì còn ăn nhiều thế.
Nếu không phải hắn đảm nhiệm chức vụ vận lương quan, chắc nuôi không nổi con hàng này.
Một ngày hắn xử lý suất ăn của ba mươi quý tộc, nếu không phải còn chưa lừa dối được, thì muốn hưởng thụ loại đồ ăn này nằm mơ đi.
Mọc ra một bộ lông gấu trúc, không biết Đại Địa Chi Hùng có ăn trúc không, dù sao bảo hắn thiên thiên thịt ma thú thì Hudson nuôi không nổi vị đại vương này.
"Bear Stearns tiên sinh, chẳng lẽ ngươi không biết phải giữ lễ phép với ân nhân cứu mạng của mình sao?
Phải biết bên ngoài kia có không ít người thèm khát da gấu của ngươi, coi trọng huyết nhục và ma hạch của ngươi đấy.
Rơi vào tay đám người thô lỗ đó thì cùng lắm bị phanh thây, nếu lưu lạc vào tay đám cuồng nghiên cứu thì thường xuyên bị rút máu, cắt thịt, quả thực sống không bằng chết.
Đúng rồi, còn có Giáo Đình nữa.
Đám thần côn kia thích nhất tẩy não những con non như các ngươi, bồi dưỡng để sau này lớn lên nghênh đón điểu nhân giáng lâm.
Chắp cánh cho Đại Địa Chi Hùng, Aslant đại lục mấy ngàn năm rồi chưa từng có chuyện đó.
Bear Stearns tiên sinh, hay là ngươi..."
Chưa đợi Hudson nói xong, gấu con đã không nhịn được bùng nổ: "Câm miệng, tên nhân loại đáng ghét kia, ngươi đúng là quá khi dễ hùng.
Mơ tưởng gạt ta làm ma sủng, ta, Bear Stearns, thà chết chứ không chịu khuất phục, gia tộc Đại Địa Chi Hùng vĩ đại không có kẻ hèn nhát, Hùng tộc vĩnh bất vi nô..."
Bị kích thích thế này, một con Đại Địa Chi Hùng nhát gan như vậy khiến Hudson câm nín.
Phải biết rằng trong thần thoại truyền thuyết, con hàng này còn được xưng tụng là vua mặt đất, một phương bá chủ tối thượng của Aslant đại lục.
"Bear Stearns tiên sinh, sao ta dám nô dịch Đại Địa Chi Hùng vĩ đại chứ? Với tư cách là bạn bè, ta chỉ là không đành lòng nhìn thấy ngươi gặp chuyện không may.
Nếu không chúng ta ký kết một bản khế ước hữu hảo hỗ trợ trong 200 năm, ta sẽ cung cấp thức ăn, bảo vệ an toàn cho ngươi, khi cần thiết ngươi ra tay giúp ta đánh nhau.
Với tuổi thọ dài dằng dặc của các hạ, 200 năm chỉ là một khoảng thời gian nhỏ trong cuộc đời, đợi sau khi trưởng thành rồi trở về làm vua rừng rậm cũng không muộn."
"Không được, 200 năm thật sự quá dài.
Bản hùng ta là thiên tài của bộ tộc Đại Địa Chi Hùng, nhiều nhất qua 100 năm nữa là có thể bước vào giai đoạn trưởng thành.
Như vậy đi, ngươi phái người đưa ta trở về, sẽ nhận được hữu nghị của bộ tộc Đại Địa Chi Hùng."
Thiên tài?
Đúng là trời sinh xuẩn tài!
Hudson không tin rằng một con gấu thiên tài lại bị người ta bắt cóc từ ngàn dặm xa xôi đến đây mà bản thân còn không biết chuyện gì xảy ra.
Biết là một chuyện, Hudson vẫn không vạch trần.
Kinh nghiệm buôn bán cho hắn biết, muốn giao dịch thuận lợi, tốt nhất là để đối phương tự nhận mình ngưu bức, sau đó dẫn dắt đối phương tự nhảy vào hố.
"Nếu vậy thì hết cách.
Bear Stearns tiên sinh, chỉ với sức ăn của ngươi vừa rồi thôi đã khiến người có tâm chú ý rồi.
Chắc không bao lâu nữa sẽ có người tìm đến tận cửa, ngươi có thể đánh cược một phen vận may.
Nguyện Thần Hi Chi Chủ phù hộ, ngươi sẽ không rơi vào tay Giáo Đình.
Phải biết Phi Long kỵ sĩ đoàn dưới trướng Thẩm Phán kỵ sĩ đoàn đang ở ngay gần đây, dường như người bắt ngươi đến vừa rồi cũng là người của Giáo Đình, có vẻ như muốn đưa ngươi đến Khô Lâu Hội tế tự bằng một bộ xương khô hoàn chỉnh đấy.
Ngươi nên hiểu nỗi khổ tâm của ta, là một kỵ sĩ nhỏ bé, không phải gấu của mình, ta rất khó mạo hiểm đắc tội Giáo Đình, trả giá đắt để bảo vệ ngươi."
Rõ ràng, những gì Hudson nói chẳng ai hiểu nổi.
Thần Hi Chi Chủ phù hộ, đơn giản là lời nguyền độc địa nhất.
Dù Thần Linh có bác ái đến đâu thì cũng không thể không phù hộ tín đồ của mình, lại chạy sang giúp người ngoài.
Việc viện cớ không muốn đắc tội Giáo Đình rõ ràng là khi dễ gấu không hiểu chuyện.
Trong chiến đấu ban ngày, chính Hudson là kẻ giết người nhiều nhất.
Do dự một lúc, gấu con hơi lo lắng nói: "Nhân loại, ngươi nói đấy nhé, chỉ ký kết khế ước hữu hảo lẫn nhau, ta không phải là ma sủng hay tọa kỵ của ngươi đâu.
Có giúp đánh nhau hay không thì phải xem tâm tình của bản hùng.
Còn đồ ăn ngươi cam kết, mỗi ngày phải có một chén sữa thú vừa rồi.
Không, một chén chưa đủ, bản hùng muốn một chậu, phải có một chậu lớn như vậy..."
Nhìn vẻ mặt trịnh trọng của gấu con, Hudson không biết phải trả giá thế nào.
Chuyện nhỏ như sữa thú này, có cần phải liên tục nhấn mạnh vậy không, cứ như đây mới là trọng điểm ấy.
"Được rồi, Bear Stearns tiên sinh.
Nếu không còn vấn đề gì khác, chúng ta có thể ký kết khế ước ngay bây giờ.
Để thể hiện thành ý, khế ước cứ để các hạ tự soạn, tất cả những lời hứa trên đều có thể viết đầy đủ vào, có Khế Ước Chi Thần làm chứng."
Hudson giả bộ rộng lượng nói.
Không còn cách nào, hắn, tên Ngụy Ma Pháp Sư này, căn bản không biết soạn khế ước, chỉ có thể lừa dối Đại Địa Chi Hùng tự động thủ.
Về phần nội dung khế ước, xem ra Hudson bỏ ra nhiều, thu về ít, rõ ràng chịu thiệt lớn.
Nhưng thực tế, đó đều là đãi ngộ cần thiết mà chủ nhân phải cung cấp cho ma sủng.
Đơn giản là đổi một lý do để tô điểm cho mối quan hệ giữa hai bên.
Muốn ăn không ngồi rồi thì phải được đối phương đồng ý mới được.
Đến khi ra chiến trường, không phải việc do gấu định đoạt.
Bất quá điều này cũng nhắc nhở Hudson, con hàng này hình như có quan hệ họ hàng gần với Thực Thiết Thú...