Bạch Cẩn Thành lặng lẽ đọc xong một bức thư, cất đi, rồi lại cầm một phong thư khác lên.
Những bức thư này đã được ai đó sắp xếp theo thứ tự thời gian, bức thư thứ hai cách bức thư đầu tiên hai tháng, mở đầu vẫn là câu gọi thân thiết: “Anh Cẩn Thành”.
“... Anh Cẩn Thành, bây giờ anh đang ở đâu? Thật sự đã ra nước ngoài rồi sao? Em nghe người ta nói, bác Bạch phạm phải chuyện gì đó, bị người ta tố cáo… May mà mọi người đi nhanh. Chỉ là, không biết bao giờ chúng ta mới có thể gặp lại nhau, em rất nhớ anh…”
Đọc đến đây, hai mắt Bạch Cẩn Thành hơi ướt, môi khẽ run lên, ông gần như không còn sức, ngồi phịch xuống ghế.
Tô Lăng cảm nhận được cảm xúc bi thương trên người ông, liền ra hiệu cho Ôn Tây rời khỏi phòng sách.
Hôm qua, sau khi phát hiện hộp gỗ trong phòng Nhị gia gia, cậu đã đọc qua vài lá thư. Tô Lam, từ một thiếu niên nhiệt thành với tình yêu đầy hy vọng dần trở thành cậu thanh niên tuyệt vọng vì chờ đợi. Rồi khi bước vào tuổi trung niên, tình cảm của ông dần thu lại, không còn day dứt vì yêu, cách xưng hô với ông Bạch cũng từ “Anh Cẩn Thành” chuyển thành “Cẩn Thành”.
Ở thời đại đó, xã hội không hề khoan dung với tình yêu giữa hai người đàn ông. Áp lực từ cha mẹ, sự kiêng kỵ từ anh em ruột, tất cả cũng không thể lay chuyển được tình cảm kiên định mà Nhị gia gia dành cho ông Bạch. Khi nhà họ Tô dọn đến thành phố S, ông ấy thà từ bỏ cuộc sống sung túc nơi thành thị để sống nghèo khổ ở vùng quê, chỉ vì muốn chờ đợi một tia hy vọng mơ hồ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT