Thật ra, Owen hoàn toàn không cảm thấy mình cần người khác cứu. Khả năng nín thở của gã kéo dài được ba bốn phút, chỉ cần cho gã thêm chút thời gian là gã có thể tự thoát thân được. Vậy mà mấy người bên nước Z lại chạy tới làm anh hùng, không chỉ khiến gân chân của gã bị thương mà còn muốn gã phải biết ơn? Cút mẹ mày đi!
Từ tận đáy lòng, Owen vốn đã xem thường người nước Z, tất nhiên cũng chẳng thèm mang ơn họ.
“Được rồi, có chuyện gì thì để lát nữa rồi nói tiếp, vẫn chưa tìm thấy được Mitchell, tôi sẽ bảo người đưa cậu về trại trước.” Joey đỡ Owen dậy, giao cho người bên cạnh.
“Khoan đã!” Chung Thụy ngăn lại, “Chuyện này nhất định phải làm rõ mới được, chúng tôi không thể nào vô duyên vô cớ bị người ta bôi nhọ được.”
Joey nheo mắt lại: “Vậy cậu muốn thế nào?”
Chung Thụy vừa định mở miệng thì đã bị Giản Ninh Huyên bên cạnh giơ tay ngăn lại. Anh tháo một món đồ xuống từ kính bảo hộ rồi đưa cho Chung Thụy.
Chung Thụy nhận lấy, ngạc nhiên nói: “Camera siêu nhỏ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT