“Đi cái gì mà đi?” Sở Phong chẳng hề xúc động, đối với hành vi cứu vãn trong phút chót này của Phó Hòa Ngọc, anh chỉ thấy mỉa mai. Nếu một người đã gây ra đủ mọi tội lỗi, ngựa đã lao xuống vực rồi mới nhớ ra phải kéo cương, thì đó cũng chỉ là tự cảm động chính mình mà thôi.
Hơn nữa, lời cảnh báo ấy, Sở Phong thật sự không thể chấp nhận được.
Sở Quân vẫn còn trong tay 04, Sở Phong hất cằm với Phó Như Hối: “Hắn chạy hướng nào? Tôi đuổi theo.”
Phó Như Hối lắc đầu: “Hắn vào trong bệnh viện, không chừng định thoát ra bằng lối khác.” Có thể là cửa sau, hoặc cửa bên hông.
Sở Phong cười lạnh: “Đi điều tra camera, tôi đi trước.”
Anh bế Hứa Bất Lan đặt vào lòng Sở Dung, “Em với Phó Như Hối ở cùng nhau, đừng chạy lung tung.”
Sở Dung nắm tay anh, định nói gì đó, nhưng Sở Phong đã rút tay ra, vung nhẹ một cái, rồi chạy nhanh rời đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT