Phó Như Hối đi theo sau, ánh mắt đột nhiên trở nên khác lạ — vừa rồi Sở Dung nói 04 đã trốn thoát, nếu hắn đi theo lối này, vậy thì Sở Quân... Anh lập tức dừng bước, nhìn về một hướng, chỉ thấy ở góc tường ngoài bệnh viện thoáng hiện lên một đôi chân đang khuất dần.
Đôi giày trên chân ấy, Phó Như Hối rất quen thuộc — sáng nay lúc anh đưa Sở Quân về nhà, cậu đi đúng một đôi giày thể thao đỏ trắng đó!
“Dung Dung, anh đi qua bên kia một chút.”
Phó Như Hối chỉ để lại một câu ngắn gọn rồi lập tức đuổi về phía góc tường bệnh viện. Sở Dung quay đầu lại định nói gì đó, nhưng Sở Phong đã lên tiếng trước: “Cái gì đây?”
Sở Dung vội vã chạy đến, nhìn theo ánh mắt của anh cả. Đây là một góc khuất giống như phía sau cầu thang, có thể miễn cưỡng chứa được hai người đứng, nhưng nằm thì không đủ chỗ.
Thế mà lúc này, trong góc chật hẹp ấy lại có một người đang nằm.
Lý do có thể nằm được, là vì người đó không phải người lớn, mà là một đứa trẻ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT