Hai đứa nhỏ như hai con mèo bị túm gáy, nằm im không động đậy để mặc cho Ngô Xán lôi đi, có thể là vì đói quá lâu rồi, không còn sức mà phản kháng nữa.
Sở Dung nhìn “nghiệp chướng” do mình gây ra, hồi hộp nuốt nước bọt, nghiệp hôm nay sau này sẽ thành quả báo đấy!
Tương lai cô còn phải bị tống vào viện tâm thần chịu khổ!
Sở Dung không dám tưởng tượng đến kết cục thê thảm của mình, bước lên hai bước, muốn xem thử tình trạng của hai đứa nhỏ.
“Chúng sao rồi?” Sở Dung lo lắng hỏi khi thấy hai đứa nhỏ nằm im thin thít.
“Chắc đói lả rồi.” Ngô Xán thờ ơ nói.
Thái độ của Ngô Xán khiến Sở Dung cau mày, cô đưa tay ra: “Đừng xách kiểu đó, đưa tôi bế một đứa, anh bế cẩn thận vào, xuống gọi dì nấu ăn làm chút gì đó cho tụi nhỏ.”
Ngô Xán kinh ngạc trợn mắt: “Phu nhân, cô muốn bế chúng sao?”
Sở Dung không muốn lặp lại lời mình, cô đưa tay đón lấy đứa nhỏ hơn trong tay Ngô Xán, chỉnh lại tư thế để bế dọc, để đầu Phó Dư tựa vào hõm cổ cô.
Thấy Ngô Xán vẫn còn đang xách Phó Niên, Sở Dung cau mày: “Bế đàng hoàng vào.”
Ngô Xán rất nghe lời Sở Dung, dù không hiểu gì nhưng vẫn làm theo, học tư thế của cô, ngoan ngoãn bế Phó Niên vào lòng.
Ngay giây sau, Ngô Xán hét lên thảm thiết.
“Á! Thằng nhãi này cắn người!”
Thì ra Phó Niên không biết tỉnh lại lúc nào, liền há miệng cắn chặt lấy vai Ngô Xán, không chịu buông.
Ngô Xán muốn ném Phó Niên ra, Sở Dung hoảng hốt hét: “Dừng tay! Đưa nó cho tôi!”
Phó Niên còn nhỏ thế này, nếu bị Ngô Xán ném mạnh một cái, chắc mất mạng luôn quá!
Ngô Xán vẫn nghe lời Sở Dung, dù đau đến nghiến răng nhưng cũng dừng tay, chỉ là không muốn đưa Phó Niên cho cô, “Phu nhân, cẩn thận thằng nhãi này cắn cô, để tôi làm thì hơn.”
Sở Dung nói: “Không sao, đưa tôi.”
“Buông ra.” Ngô Xán chẳng còn kiên nhẫn, thấy Phó Niên vẫn cắn chặt vai mình không buông, đành phải dùng tay cạy miệng Phó Niên ra.
Sở Dung nhìn thấy cảnh này liền thấy không còn tính người, nguyên chủ và tên quản gia này đúng là cá mè một lứa, nam chính suốt ngày công tác xa nhà, căn nhà này chẳng khác gì thiên hạ của cặp chó má đó, hai đứa nhỏ trong mắt họ còn không bằng súc sinh.
“Tôi làm.” Sở Dung không chịu nổi nữa, đưa Phó Dư vẫn còn ngủ trong tay cho Ngô Xán, rồi ôm lấy Phó Niên, kỳ lạ là Phó Niên lại chịu phối hợp, buông vai Ngô Xán ra.
Sở Dung còn tưởng là vì mình chưa để lại ấn tượng quá tệ trong lòng Phó Niên, ai ngờ vừa ôm sang, thằng nhóc liền cắn mạnh vào tay cô.
“Á!” Sở Dung không phòng bị, bị cắn một cái đau đến phát run.
“Phu nhân!” Ngô Xán thấy vậy giận dữ túm lấy tay Phó Niên định kéo ra.
“Đừng.” Sở Dung cắn răng chịu đau, “Không sao, anh xuống gọi dì làm đồ ăn đi.”
Ngô Xán không thể tin nổi nhìn Sở Dung, “Phu nhân, hôm nay cô bị sao vậy? Sao lại chịu nhịn cái thứ súc sinh này?”
Một câu “súc sinh” của anh ta khiến Sở Dung tức giận, dù biết anh ta là do nguyên chủ nuông chiều thành ra như thế, cô vẫn lạnh mặt mắng: “Anh gọi ai là súc sinh? Anh nghĩ mình là cái thá gì? Tôi bảo anh đi gọi người nấu cơm, đừng để tôi nói lần thứ ba.”
Sở Dung chưa từng nói chuyện với Ngô Xán bằng giọng điệu lạnh băng như vậy, anh ta bị dọa sững người, không nói gì nữa, ngoan ngoãn xuống lầu tìm dì bếp.
Sở Dung chờ mọi người đi khỏi, từ từ ôm Phó Niên ngồi xuống, cậu bé sáu tuổi, gầy gò nhỏ xíu, Sở Dung không nhìn thấy mặt cậu, chỉ thấy được cái đầu cứng rắn đang quay đi.
Phó Niên đang cắn chặt, cả người căng cứng, thân thể bé nhỏ run rẩy không ngừng.
“Niên Niên.” Sở Dung hít sâu một hơi, nhịn đau nói: “Xuống ăn cơm với mẹ nhé, được không?”