Kết hợp với lời của “nam hồ ly” này, Sở Dung không khỏi nhớ lại một đoạn tình tiết: nhân vật phản diện Sở Dung mỗi ngày đều hành hạ hai đứa con riêng của chồng, có lần vì Phó Dư lúc đó chỉ mới bốn tuổi lau chưa sạch sàn phòng khách, cô ta liền đánh cậu bé một trận, Phó Niên vào can ngăn cũng bị vạ lây, cuối cùng cả hai bị nhốt lên tầng áp mái chất đầy đồ cũ, một đứa sáu tuổi, một đứa bốn tuổi, bị bỏ đói suốt một đêm không ai đoái hoài.
Tình tiết ấy chỉ được lướt qua trong truyện, nhưng lại là nguyên nhân tạo nên bóng ma tâm lý cả đời cho hai đứa trẻ – đặc biệt là Phó Niên, cũng chính là chứng cứ khiến nam chính quyết định kết tội Sở Dung.
Nghĩ tới đây, lòng Sở Dung chấn động.
Cô… xuyên sách rồi sao?
Xuyên vào nhân vật nữ phản diện trong truyện?
Thành mẹ kế độc ác trong giới hào môn?
Lại nhìn chàng trai trước mắt, người đàn ông mang vẻ ngoài đầy quyến rũ, khóe môi Sở Dung co giật: “Anh là… Ngô Xán?”
Ngô Xán là quản gia mập mờ với Sở Dung trong truyện.
Ngô Xán e lệ cười: “Phu nhân đúng là biết đùa mà ~”
“Anh nhốt Phó Niên và Phó Dư? Còn không cho tụi nhỏ ăn tối?” Sở Dung chẳng còn tâm trí đấu võ mồm với cái tên yêu nghiệt này, điều cấp bách bây giờ là phải thả hai đứa nhỏ ra ngay,bởi theo cốt truyện, lần bị nhốt này sẽ khiến Phó Niên vốn sợ bóng tối mang tổn thương cả đời, phải mất rất lâu để chữa lành.
Ngô Xán không hiểu sao Sở Dung lại vội vã như thế, anh ta ngây ngô gật đầu, giọng cũng quên luôn cả điệu nũng nịu: “Phải, sáng nay cũng chưa cho ăn, để chúng đói một bữa mà nhớ đời.”
Làm người mà vậy được à?!
Sở Dung không dám chần chừ, chuyện này liên quan đến cái kết của cô đấy! Cô chửi thầm một câu, gạt chăn, gượng dậy dù đầu vẫn choáng váng, lảo đảo chạy ra ngoài: “Dẫn tôi đi!”
Ngô Xán dù không hiểu đầu đuôi gì nhưng vẫn vội vàng chạy theo.
Dù sao đàn ông cũng chạy nhanh hơn, Ngô Xán đi trước dẫn đường, Sở Dung lảo đảo theo sau, dọc đường những người giúp việc gặp hai người đều dừng lại cúi đầu chào, ánh mắt nhìn cô thì trộn lẫn giữa sợ hãi và chán ghét.
“Phu nhân, cô định lên xem tụi nhỏ có hối lỗi chưa sao? Chuyện này cứ để tôi làm là được rồi, cô không cần…”
Đi thang máy lên tầng năm, rồi lại leo thêm một tầng cầu thang nữa, mới đến căn gác mái nơi nhốt hai đứa trẻ.
Ngô Xán vẫn lảm nhảm bên tai bằng cái giọng the thé kia, khiến Sở Dung bực mình đưa tay cắt lời: “Mở ra.”
Ngô Xán im bặt, ngoan ngoãn lấy chìa khóa, mở cánh cửa nhỏ của căn gác mái.
Bên trong tối om, không có lấy chút ánh sáng nào, căn phòng khép kín chìm trong bóng tối, khiến Sở Dung nhất thời không thể thấy rõ các bé đang ở đâu.
“Chiếu sáng đi.”
Căn gác nhỏ này chắc chắn không có đèn, nếu không thì đã không dùng làm nơi trừng phạt đứa bé sợ bóng tối như Phó Niên.
Ngô Xán rút điện thoại ra, bật đèn pin.
Một luồng sáng trắng chiếu xuống mặt đất, Sở Dung nhìn theo, thấy những hạt bụi lơ lửng trong không khí.
Căn gác không nhỏ, lại còn chất đầy đồ đạc, cô vẫn chưa thấy hai đứa bé ở đâu, cô rón rén bước vào trong, nhẹ giọng gọi tên hai đứa: “Phó Niên? Phó Dư?”
Ngô Xán chặn đường Sở Dung, “Phu nhân, trong đó bẩn lắm, cẩn thận làm bẩn chiếc váy ngủ cô thích nhất đấy.”
Sở Dung không chịu nổi cái giọng điệu ẻo lả của Ngô Xán, cô nói: “Anh mang Phó Niên và Phó Dư lại đây.”
“Được, giao cho tôi.” Ngô Xán tưởng Sở Dung lại nghĩ ra chiêu gì hành hạ người khác, cười cưng chiều, “Phu nhân cứ đứng đây chờ nhé.”
Sở Dung quay đầu tỏ vẻ chán ghét, thật sự không muốn nhìn thêm nữa, quá trơn mắt rồi.
Tuy Ngô Xán thích nói bằng giọng nũng nịu, nhưng sức lực thì miễn bàn, cao hơn mét tám, cả người đầy cơ bắp, quan trọng là anh ta rất thành thạo trong việc bắt trẻ con, đúng là một tay bắt hai đứa, chưa đầy một phút đã xách hai đứa trẻ về.