“Cô không ở nhà họ Phó, vậy còn chỗ nào để ở không?” Sở Quân hỏi thẳng, “Mà nhà tôi có đàn piano, cô không đến nhà tôi, hay là muốn tôi mang đàn đến nhà cô?”
Sở Dung đáp: “Vậy thì tôi mỗi ngày đến nhà cậu học piano là được rồi.”
“Không được.” Sở Quân nghiêm túc lắc đầu, “Dễ bị báo chí chụp trúng lắm.”
Sở Dung: “…”
“Nhà tôi năm tầng, cô muốn chọn tầng nào thì chọn, coi như tôi cho cô thuê nhà vậy. Nhà rộng lắm, chỉ có lúc học mới gặp nhau. Hay là, cô còn lo tôi sẽ làm gì cô à?”
Sở Dung nói: “Không có.” Nhưng cảm giác vẫn thấy lạ lùng. Cô và Sở Quân cũng chỉ gặp vài lần mặt, về mặt này mà nói cũng chỉ hơn người lạ chút ít. Giờ cô vừa ly hôn, lại dắt theo hai đứa nhỏ đến nhà một cậu trai trẻ, bản thân cô cũng là tiểu phú bà, Sở Dung cảm thấy như kiểu đang bao nuôi một tiểu minh tinh vậy…
À, cô còn phải hỏi ý kiến của Phó Niên và Phó Dư nữa. Sở Dung vội cúi đầu hỏi: “Niên Niên, Tiểu Ngư, các con có muốn đi cùng không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play