Sở Dung nửa tin nửa ngờ đáp: “Thịt tôm thì có vị tôm chứ sao. Hoặc là vị biển?”

Phó Niên nhìn cô một lúc lâu: “Tôm cũng có loại sống ở nước ngọt.”

“…” Sở Dung câm nín, ngón chân âm thầm cuộn lại, cảm giác như đang tự đào hố chôn mình.

“Nhưng thôi, coi như dì trả lời đúng.” Phó Niên thu lại ánh mắt, “Con đồng ý rồi.”

Cái xấu hổ vừa rồi lập tức bị niềm vui đập thẳng vào đầu cuốn bay đi sạch, Sở Dung giơ tay hoan hô: “Mẹ vì Niên Niên mà giương cao ngọn cờ chính nghĩa! Ai dám chống lại con, mẹ xử nó luôn!”

Phó Niên: “…”

Cậu nhìn người phụ nữ trước mặt, rõ ràng hình dáng vẫn y như cũ, không trang điểm, không thay đổi gì mấy, nhưng biểu cảm, giọng điệu, ánh mắt… hoàn toàn khác rồi.

Hôm qua trên bàn có món tôm, Sở Dung cũng không nói gì. Nếu là trước kia, chỉ cần thấy trong món ăn có một chút tôm khô thôi, dì ta sẽ lập tức lật bàn mắng chị Vân: “Ai cho dì làm cái thứ ghê tởm này hả? Mùi như xác chết thối rữa vậy! Lần sau mà tôi thấy nữa thì đừng mong đi làm tiếp!”

Món ăn Phó Niên thích nhất chính là tôm.

Còn món Sở Dung ghét nhất… cũng là tôm.

Từ sau khi ba mất, Phó Niên đã ba tháng không được ăn món mình thích.

Vậy mà hôm qua, ngay trong ánh mắt của Sở Dung, cậu lại được ăn lần nữa sau một khoảng thời gian dài.

Ngay từ lúc Sở Dung xuất hiện hôm qua, Phó Niên đã nhận ra cô có gì đó khác biệt, nhưng cậu không chắc Sở Dung có đang giả vờ hay không, hoặc là đang diễn cho ai xem. Nhưng mà Sở Dung không cần phải làm vậy, vì bây giờ ở nhà họ Phó, dì ta nói gì là luật, dì ta không cần nhún nhường, cũng chưa bao giờ là người biết nhún nhường.

Phó Niên bắt đầu tự hỏi, rốt cuộc vì sao Sở Dung lại thay đổi như vậy.

Hôm bị Ngô Xán nhốt vào gác mái, Sở Dung vì định đánh cậu nên tự ngã và ngất xỉu ngay tại chỗ, Phó Niên không biết có chuyện gì xảy ra trong lúc đó, nhưng hôm sau, chính cô đã thả hai anh em ra khỏi gác mái.

Từ lúc đó, mọi chuyện đều bất thường.

Sở Dung chịu đựng việc cậu cắn cô, cho họ ăn, cho họ tắm, còn để họ ngủ trong phòng cô.

Đêm hôm đó, cậu được một vòng tay ấm áp ôm suốt cả đêm. Sáng dậy, Phó Dư kể rằng hôm qua Sở Dung đã đưa họ đến bệnh viện.

Thì ra cái vòng tay ấy… là của Sở Dung.

Phó Niên có hơi bất ngờ, nhưng lại cảm thấy cũng không ngoài dự đoán.

Vì trong căn nhà này, ngoài Sở Dung ra, chẳng còn ai dám đưa cậu đi viện nữa.

Nói ra có lẽ chẳng ai tin, nhưng hôm qua, khi cậu lơ mơ tỉnh, người đầu tiên hiện lên trong đầu lại chính là Sở Dung.

Không phải vì gì khác, mà vì nếu cậu chết, Sở Dung chắc chắn sẽ bị ba cậu giày vò tới chết.

Nhưng rồi trong đầu lại có một giọng nói khác thì thầm: Sở Dung đã khác rồi, dì ta không còn là người nhốt cậu trên gác mái, mà là người đã cứu cậu ra khỏi nơi đó.

Phó Niên từng đọc một cuốn truyện cổ tích, trong đó có một tinh linh mặt trăng nói rằng: “Có những đứa trẻ không được lớn lên tử tế, bởi vì chúng đến thế gian là để chuộc tội. Thế nên chúng sẽ không có tình yêu của ba mẹ.”

Phó Niên không hiểu “chuộc tội” nghĩa là gì, nhưng mơ hồ cảm thấy, sống đau khổ thế này chính là đang chuộc tội rồi, giống như hiện tại vậy.

Nhưng vì sao phải chuộc tội chứ? Rõ ràng cậu đâu làm gì sai.

Chẳng lẽ cậu thật sự giống như ông bà nội nói, chính vì cậu mà ba mẹ ruột mới gặp tai nạn ngoài biển rồi mất?

Chính cậu đã khiến ba mẹ mất mạng, đó là lỗi của cậu.

Cho nên tinh linh mặt trăng đã ban cho cậu một cặp ba mẹ mới, nhưng lại không yêu thương cậu.

Phó Niên từng lén cầu nguyện dưới ánh trăng tròn sáng nhất: “Nếu con không nên tồn tại trên thế gian này, vậy thì xin cho con chết trước khi mặt trời mọc vào ngày mai, con không muốn tiếp tục chuộc tội nữa, còn nếu con nên sống tiếp… xin hãy cho con một người mẹ thực sự.”

Hôm sau, mặt trời vẫn mọc như thường lệ.

Và điều ước của cậu, lại thực sự… thành hiện thực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play