Chưa từng trải nghiệm việc kiếm tiền nhanh như vậy, Sở Dung lập tức đồng ý với Trọng Xuân Hòa. Vốn đang lo lắng không biết nên tìm việc gì để tiết kiệm tiền, đúng lúc trời xui đất khiến lại có người đem gối đến khi cô buồn ngủ.
Sở Dung nhắn lại ngay: “Khi nào bắt đầu quay?”
Trọng Xuân Hòa cũng lập tức trả lời: “Chúng tôi sẽ quay từ một tuần trước kỳ nghỉ hè, phát sóng theo hình thức vừa livestream vừa biên tập. Livestream sẽ theo sát thời gian thực, còn bản cắt sẽ phát sóng trên đài Truyền hình Táo vào mỗi tối thứ Bảy lúc 10 giờ.”
Sở Dung: “Một tuần trước kỳ nghỉ hè? Chẳng phải là ngày mai à?”
Trọng Xuân Hòa: “Nếu cô đồng ý, hôm nay chúng tôi có thể cử người đến ký hợp đồng luôn.”
Sở Dung liếc nhìn Phó Niên và Phó Dư đang cúi đầu ăn cơm, cô hắng giọng: “Niên Niên, Tiểu Ngư, mẹ có chuyện muốn bàn với hai đứa.”
Phó Niên ngẩng đầu lên, nhìn Sở Dung, ra hiệu cô nói đi.
Phó Dư thì đang bận gặm đùi gà, miệng lúng búng: “Chuyện gì vậy ạ?”
“Chuyện là thế này, chính là có một chuyện cần hai con tham gia, cụ thể là việc gì ấy hả…” Sở Dung bắt đầu nói năng vòng vo đầy nghiêm túc, Phó Niên nghe không nổi nữa, ngắt lời: “Chuyện gì?”
Sở Dung xoa tay: “Nếu mẹ mời mấy chú có máy quay đến nhà mình để quay lại sinh hoạt hằng ngày của chúng ta, tất nhiên là Niên Niên và Tiểu Ngư không cần để ý đến họ, cứ ăn uống ngủ nghỉ như bình thường thôi, chỉ là có thể sẽ bị máy quay ghi hình một chút… Sau đó thì sẽ có một khoản thù lao kha khá. Hai con có đồng ý không?”
Dù số tiền trước mắt rất hấp dẫn, nhưng nếu Phó Niên và Phó Dư không thích, đến lúc đó mà buột miệng nói gì trước máy quay, thì Sở Dung sẽ lỗ nặng mất.
“Mẹ ơi, ‘thù lao’ là gì vậy?” Phó Dư miệng còn dính đầy nước sốt, đôi mắt to tròn long lanh chớp chớp.
“Thù lao chính là… là tiền đó con. Có tiền rồi thì có thể mua được nhiều đùi gà, bò bít tết, bánh kem hơn nữa nha…”
“Muốn muốn muốn!” Phó Dư chưa đợi Sở Dung nói xong đã điên cuồng gật đầu, “Mẹ ơi, con muốn tham gia!”
Sở Dung cười đắc ý, sau đó quay sang nhìn Phó Niên: “Còn Niên Niên thì sao?”
Phó Niên thì không dễ lừa vậy đâu, cậu bé mở to đôi mắt trong veo đen trắng rõ ràng, chăm chú nhìn Sở Dung dò xét: “Mẹ hết tiền rồi à? Sao không xin ba?”
Sở Dung cào cào móng tay, “Tiền của ba con là tiền của ba con mà, mẹ cũng muốn tự mình kiếm chút tiền riêng chứ.”
“Tiền riêng là gì ạ?”
“Là loại tiền mà người khác không biết, chỉ có mình biết thôi.”
Phó Niên bình thản đáp: “Nhưng con biết rồi mà.”
“Con là con nít mà.” Sở Dung giơ ngón tay trỏ đặt lên môi ra hiệu im lặng, “Nhớ giữ bí mật cho mẹ nha, đừng để ba con biết đó.”
Phó Niên nói: “Nhưng con vẫn chưa đồng ý với mẹ mà.”
Thôi xong, đúng là đứa nhỏ khó đối phó.
Sở Dung thở dài thườn thượt, “Vậy mẹ chỉ còn cách từ chối rồi…”
4500 vạn đó trời ơi!
Phó Niên lại nói: “Khoan đã, con đâu có nói là không đồng ý.”
Bị một đứa nhóc sáu tuổi xoay vòng vòng, Sở Dung lập tức mắt sáng như sao, “Niên Niên!” Cầu xin đó!
Phó Niên lau miệng, dáng vẻ thiếu gia nhà họ Phó lúc này lộ ra không sót chút nào: “Mẹ phải trả lời con một câu hỏi. Trả lời đúng, con sẽ đồng ý.”
“Câu gì?” Sở Dung bắt đầu lo lắng. Không lẽ đứa nhỏ này tính hỏi mấy câu kiểu như giả thuyết Goldbach gì đó à?! Dù sao thì Phó Niên cũng là một thiên tài toán học nho nhỏ, chỉ số IQ chắc cao hơn cô – một học sinh dốt tốt nghiệp nhiều năm không biết bao nhiêu lần.
Sở Dung vội vàng nói thêm: “Nói trước nha, không được hỏi khó quá đó.”
Phó Niên không để ý đến câu bổ sung của cô, cậu chăm chú nhìn thẳng vào mắt Sở Dung, chậm rãi hỏi: “Thịt tôm có vị gì?”
“...Hả?” Sở Dung còn tưởng cậu sẽ tung ra câu hỏi kiểu nan giải của thế giới, ai ngờ lại là một câu đơn giản đến mức ngớ ngẩn như vậy?
Không lẽ trong này có bẫy?