Phó Niên cũng không mấy muốn nói chuyện, dỗ em xong thì yên lặng hơn nhiều. Cậu tựa vào cửa kính xe, đúng lúc nhìn thấy một chút tóc của Sở Dung xuyên qua khe hở, Phó Niên đưa tay nhón lấy một lọn tóc, giữ trong lòng bàn tay, như nắm lấy một thứ khiến người ta an lòng. Phó Niên mỉm cười nhẹ, nhắm mắt lại, tâm trạng căng thẳng cũng dịu đi phần nào.
Cậu không ngủ, bởi vì đoạn đường về nhà này không dài, Phó Niên cũng không phải người dễ buồn ngủ, nên khi Phó Như Hối dừng xe, Phó Niên là người đầu tiên buông tay.
Về đến nhà, Sở Dung tự mình mở cửa xe bước xuống trước, khiến Phó Như Hối bất ngờ. Anh hơi ngẩng mắt lên, nhìn bóng lưng Sở Dung vài giây, rồi rút chìa khóa xe, bước dài chạy theo cô, thấp giọng nói: “Lên trên lầu nói chuyện nhé?”
Sở Dung bị Phó Như Hối kéo lấy cánh tay, gật đầu.
“Tiên sinh, phu nhân, hai người về rồi?” Dì Vân ra mở cửa, nhìn thấy Sở Dung và Phó Như Hối thì mắt sáng lên, “Có khách tới nhà.”
Phó Như Hối nghe thế hỏi: “Phó Hòa Ngọc à?”
“Đúng vậy.” Dì Vân gật đầu, “Phó tiên sinh chờ ngài và phu nhân cũng đã một lúc rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play