“Nhưng mà… thật sự không cho ba đi cùng sao? Ba ở nhà một mình, cô đơn đáng thương lắm đó.” Phó Dư vừa tranh thủ cho bản thân xong, không quên tranh thủ luôn cho Phó Như Hối.
Cục cưng nhỏ đúng là có tình có nghĩa, tuy ba không thường xuyên chơi cùng, nhưng đối xử rất tốt với hai đứa, bé đều nhớ cả.
Sở Dung bĩu môi. Phó Như Hối mà đáng thương gì chứ? Tên đó không có cô vẫn sống tốt. Chính anh ta còn lén gọi người đến bắt cô kia mà! Cô tức tối nghĩ, biết nghi ngờ người khác là không tốt, nhất là người thân thiết nhất, nhưng là anh ta không chân thành trước. Ngay cả lai lịch của tên Brown Jun cũng không chịu nói cho cô biết. Gã vừa xuất hiện đã biết cô là ai – có lẽ Phó Như Hối sớm đã biết rồi.
Trước khi đi còn đòi cô hôn chào tạm biệt? Cô càng tức hơn. Sau này không có chuyện hôn nữa! Đồ đàn ông khốn nạn không xứng đáng nhận nụ hôn của cô!
Trong lòng thì giận, nhưng vẻ mặt Sở Dung lại không quá dữ dằn. Phó Niên nhận ra cô không thật sự tức giận, bèn nói: “Sáng nay khi ba đi làm, mẹ hình như vẫn chưa giận ba mà.”
Sở Dung ôm mặt, “Đúng thế.” Không những không giận, còn rất thích anh nữa là đằng khác.
“Vậy… có phải là chú kia nói gì đó không?” Phó Niên rất thông minh, sau khi Phó Như Hối rời đi, Sở Dung chỉ trò chuyện với Brown Jun, vậy vấn đề chắc chắn nằm ở đó.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play