Sau khi đăng ký xong ở bệnh viện, bác sĩ yêu cầu truyền hai chai nước biển. Vì không còn giường trống, Sở Dung đành phải ngồi ở ghế dài ngoài hành lang ôm Phó Niên truyền dịch.
Bây giờ đã là mười một giờ rưỡi đêm, hành lang bệnh viện khá vắng, khu bệnh nhi chỉ lác đác vài phụ huynh qua lại, thay ấm nước hoặc chậu rửa cho con.
Khi Vương Thuấn Hoa cầm phiếu thanh toán quay lại, Phó Niên vừa mới tỉnh, ánh mắt cậu vẫn còn mơ hồ, không biết mình đã xảy ra chuyện gì, cũng không rõ hiện giờ đang ở đâu.
Vòng tay của Sở Dung đối với Phó Niên mà nói đã không còn xa lạ như trước, cậu tựa vào cánh tay cô, vì trong người khó chịu nên còn dụi dụi vào lồng ngực cô, phát ra tiếng rên khe khẽ như mèo con.
Phó Dư ngoan ngoãn ngồi cạnh Sở Dung, ôm chặt điện thoại của cô trong lòng, tay nắm lấy vạt áo cô, chưa từng buông ra.
“Anh ơi, anh có đau không?” Phó Dư nhỏ giọng hỏi, cậu ngồi ở phía chân Phó Niên, thấy anh cứ chui vào lòng mẹ liền ngẩng đầu nói: “Mẹ ơi, anh lạnh.”
“Phu nhân, để tôi bế cậu cả cho.” Lúc này Vương Thuấn Hoa vừa về đến, sợ Sở Dung mệt nên lập tức muốn bế Phó Niên.
“Chú Hoa, chú đi mua hai cái chăn nhé.” Sở Dung lắc đầu từ chối, “Ra khỏi nhà gấp quá, chẳng mang theo gì cả.”
“Được được, tôi đi ngay.” Vương Thuấn Hoa rút tay lại rồi vội vã rời đi.
“Tiểu Ngư buồn ngủ chưa?” Sở Dung dịu dàng hỏi, “Buồn ngủ thì tựa vào mẹ ngủ một lát.” Cô cố rút một tay ra ôm lấy thân hình nhỏ bé của Phó Dư, “Ngủ dậy là mình về nhà rồi.”
Phó Dư cẩn thận né đôi chân của Phó Niên, gối đầu lên bên người Sở Dung, “Mẹ ơi, mẹ không ngủ à?”
“Mẹ ngủ sau con một chút.” Sở Dung vỗ vỗ má Phó Dư, “Ngủ đi.”
Đứa bé chưa bao giờ thức khuya như vậy, đã buồn ngủ đến mức mắt mở không nổi. Hơi ấm từ người Sở Dung truyền qua khiến Phó Dư lập tức ngủ thiếp đi khi vừa nằm xuống.
Chẳng bao lâu sau, Vương Thuấn Hoa quay lại với hai chiếc chăn, cả hai đứa trẻ đều đã ngủ say. Ông rất tinh ý, đắp chăn cho Phó Niên và Phó Dư, vì hai đứa nằm sát nhau nên hai tấm chăn gần như chồng lên thành một.
Còn hai chai truyền nữa, Vương Thuấn Hoa ngồi xuống ghế trống bên cạnh, theo dõi tốc độ truyền dịch.
“Vất vả cho chú rồi, chú Hoa.” Sở Dung nghiêng đầu dùng khẩu hình nói với Vương Thuấn Hoa.
Vương Thuấn Hoa phẩy tay, cũng dùng khẩu hình trả lời: “Đây là việc tôi nên làm.”
Ông chú này, cũng thú vị thật, Sở Dung cong mắt mỉm cười, tựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong lúc nhắm mắt, Sở Dung bị Vương Thuấn Hoa gọi tỉnh.
“Phu nhân, dịch của cậu cả sắp hết rồi, tôi đi gọi y tá.”
Sở Dung mở mắt, hóa ra vừa rồi mình đã ngủ gật một lúc, trong thời gian đó, Vương Thuấn Hoa đã giúp cô thay xong các chai dịch còn lại cho Phó Niên.
Cô ngủ gật ở đây, để chú Hoa phải trông chừng truyền dịch, Sở Dung thấy hơi ngại: “Tôi ngủ quên mất, cảm ơn chú Hoa, chú đi gọi y tá nhé.”
Vương Thuấn Hoa lại khách sáo thêm mấy câu, ông cũng không hiểu sao hôm nay Sở Dung lại lịch sự đến vậy. Dù sao thì hiện tại cô ấy dễ gần hơn trước kia rất nhiều, không cần phải rón rén từng câu, sợ lỡ lời bị trừ lương.
Truyền xong là có thể về nhà rồi, Sở Dung nhúc nhích cánh tay cứng đờ, lập tức bị tê buốt đến run rẩy, đau mà tê, không thể diễn tả nổi.
Phó Niên và Phó Dư vẫn ngủ say, động tác của cô không làm chúng tỉnh, nhưng tiếng hít khí khe khẽ mà cô cố kìm lại khiến tai Phó Niên đỏ bừng. Cậu rất nhạy cảm với giọng Sở Dung, mắt khẽ hé ra một đường nhỏ, trong tầm nhìn lờ mờ chỉ thấy Sở Dung đang nhăn mặt nhăn mũi vì đau, cậu vô thức bật cười.
Giống con khỉ ghê.
Phó Niên lơ mơ nghĩ.
Y tá đến giúp tháo kim, Vương Thuấn Hoa bế Phó Dư đang được quấn trong chăn, cuối cùng Sở Dung cũng có thể cử động một bên tay.
“Phu nhân, cô vẫn ổn chứ? Để tôi bế cậu cả đi.”
Sở Dung vốn định từ chối, nhưng đúng lúc đó điện thoại lại đổ chuông, là Phó Như Hối gọi đến, cô đành phải đưa Phó Niên cho Vương Thuấn Hoa.
May mà hai đứa đều nhẹ, Vương Thuấn Hoa tuy hơn bốn mươi nhưng thân hình vạm vỡ, bế một đứa trên mỗi tay cũng không thành vấn đề.
Sở Dung nghe cuộc gọi video của Phó Như Hối, nhanh chóng nở nụ cười xã giao chuyên nghiệp: “Phó tổng, còn chưa nghỉ à?”
“Xin lỗi, lúc nãy tòa nhà văn phòng bị trục trặc điện, mất mạng một lúc.” Phó Như Hối nhận ra vẻ mệt mỏi của Sở Dung, “Em sao rồi? Niên Niên có ổn không?”
Sở Dung đứng dậy vung vẩy cánh tay tê cứng, “Em ổn mà…” Lời còn chưa dứt, cái chân tê rần cũng mềm nhũn theo, đầu gối bủn rủn ngã oạch xuống đất, không nhịn được hét lên một tiếng vì đau.
Phó Như Hối: “…”
Sao lần nào gọi cho Sở Dung anh cũng mất kiểm soát biểu cảm vậy trời.
Vương Thuấn Hoa cũng ngẩn ra, hai tay đang bế trẻ con nên không kịp đỡ: “Phu nhân, cô không sao chứ? Có đứng dậy nổi không? Hay để tôi gọi cậu chủ nhỏ tỉnh dậy nhé!”
Sở Dung nằm úp trên sàn khoát tay.
“Sở Dung, em ngã có bị thương ở đâu không?” Phó Như Hối thấy cô không nói nổi câu nào, không khỏi nhíu mày, tiếng “rầm” vừa nãy cũng khá to, sợ cô bị thương.
“Không có, không sao cả.” Sở Dung r*n rỉ nhỏ, “Chỉ là thấy nằm sấp thế này thoải mái hơn thôi.” Vừa rồi giữ nguyên một tư thế mấy tiếng liền, giờ cô cảm thấy mình như tượng đá.
Phó Như Hối ngập ngừng, “Em đứng dậy xem sao đã.”