Trước đây chưa từng nhận ra Sở Dung lại thú vị đến vậy, khóe môi Phó Như Hối hơi cong lên, gật đầu với cô một cái.
Sở Dung thầm thấy vui trong lòng, vậy coi như đã qua mặt được anh?
Cô rút ngón tay cái về, nhưng do hơi phấn khích, vô tình chạm vào má của Phó Niên.
Sở Dung giật mình, tay cứng đờ giữa không trung, không dám hạ xuống, sợ đánh thức Phó Niên.
Phó Như Hối trong màn hình cũng thấy cảnh đó, suýt chút nữa bật cười, không cần phải cẩn thận vậy đâu, con trai thì không thể nuôi quá yếu ớt.
Thế nhưng Sở Dung mãi không động đậy, thậm chí còn đưa tay ra sờ má Phó Niên thêm lần nữa.
Phó Như Hối: ?
Sau khi sờ má và trán Phó Niên mấy lần, Sở Dung nghiêm túc cầm điện thoại lên, nói với Phó Như Hối: “Con anh bị sốt rồi.”
Phó Như Hối: “...”
“Em phải đưa thằng bé đi bệnh viện ngay.”
“…”
“Em tắt máy đây.”
“Đợi đã.” Phó Như Hối đỡ trán, có chút bất lực, “Để mở máy đi, không thì tôi không yên tâm.” Trong vòng chưa đầy một ngày, Sở Dung đã khiến anh bất ngờ hai lần.
“Vậy em để đại máy nhé.” Sở Dung nói với giọng kính cẩn, chưa kịp để Phó Như Hối phản ứng, đã tắt micro, đặt điện thoại lên giường, rồi bế Phó Niên đang nóng hầm hập lên.
Giường bên cạnh trống, Phó Dư lập tức tỉnh lại, cậu còn chưa mở mắt đã lơ mơ gọi: “…Anh ơi.”
“Anh đây.” Phó Niên đang nửa mê nửa tỉnh, nhưng vẫn nghe thấy giọng em trai, liền khe khẽ đáp lại.
Phó Dư dụi mắt, khó khăn ngồi dậy, thấy Sở Dung đang bế Phó Niên định đi ra ngoài, cậu hoảng sợ kêu lên: “Mẹ đừng đánh anh con!”
Dù ban ngày Phó Dư có vẻ đã quên đi những tổn thương Sở Dung từng gây ra, nhưng trong tiềm thức, cậu vẫn chưa thật sự tin tưởng cô, cậu nhào tới ôm lấy eo Sở Dung, khóc lóc cầu xin: “Mẹ đừng đánh anh, con muốn ở với anh!”
Sở Dung thấy lòng chua xót, vội dỗ dành: “Tiểu Ngư ngoan, mẹ không đánh anh đâu. Anh bị sốt, mẹ phải đưa anh đi bệnh viện.”
“Con muốn đi với anh!” Hai bàn tay nhỏ của Phó Dư siết chặt vạt áo cô.
Sở Dung bất đắc dĩ: “Được, vậy con giúp mẹ cầm điện thoại nhé? Ở ngay trên gối đó.”
Phó Dư vừa nức nở vừa bò lại tìm điện thoại, rồi tự mang giày, đứng cạnh Sở Dung, nắm lấy áo cô.
“Giơ điện thoại lên cho mẹ xem nào.”
Phó Dư kiễng chân, cố gắng giơ cao điện thoại.
Sở Dung nhìn thoáng qua, thấy bên Phó Như Hối hiển thị mất tín hiệu, cuộc gọi đã kết thúc.
Không biết bị ngắt từ bao giờ, nhưng chắc là lỗi phía Phó Như Hối.
May mà cô đã tắt micro trước đó, nếu không để anh nghe thấy câu “Mẹ đừng đánh anh” thì chẳng còn cách nào giải thích được nữa.
“Được rồi, Tiểu Dư giữ điện thoại cẩn thận nhé, giờ chúng ta đưa anh đi bệnh viện.” Một tay bế, một tay dắt, Sở Dung vừa đi vừa phải cẩn thận, sợ trượt chân làm ngã hai đứa nhỏ. Nhưng nếu đi chậm, lại lo Phó Niên sốt cao quá sẽ nguy hiểm. May thay, vừa bước khỏi thang máy, họ liền gặp một người giúp việc.
“Phu nhân?” Người giúp việc rõ ràng vừa từ ngoài về, mặc một chiếc áo ống lấp lánh đính sequin và chiếc quần short ngắn tới tận gốc đùi, mái tóc dài nhuộm xanh, mắt đánh khói đen và môi son đỏ đậm khiến cô ta trông như yêu tinh trong màn đêm.
“Phu nhân định dẫn hai thằng súc sinh này đi đâu vậy?” Vừa mở miệng, Sở Dung đã nhận ra thân phận cô ta — Tằng Thiến.
Sở Dung chẳng có ấn tượng tốt gì với Tằng Thiến, thậm chí còn thấy cô ta đáng ghét hơn cả Ngô Xán. Cô nhìn Tằng Thiến trang điểm đậm, ăn chơi tới tận giờ này mới về, lạnh lùng nói: “Gọi tài xế đi.”
Nhà họ Phó có hai tài xế thay ca ngày đêm.
Tằng Thiến tưởng Sở Dung lại nghĩ ra trò gì mới để hành hạ hai đứa nhỏ, liền nhe răng cười, uốn éo vòng eo đi gọi tài xế.
Nếu là Ngô Xán, Sở Dung còn có thể nhờ anh ta bế hộ bọn trẻ, chứ Tằng Thiến thì cô tuyệt đối không muốn để đụng vào một cọng tóc của Phó Niên và Phó Dư.
Tài xế ca đêm ở ngay tầng một, phòng gần sát cửa ra vào, luôn trong trạng thái sẵn sàng.
Tằng Thiến gõ cửa phòng, Vương Thuấn Hoa lập tức mở cửa.
Ông cầm chìa khóa xe bước lại: “Phu nhân.”
“Ra ngoài lái xe, đến bệnh viện thành phố.” Sở Dung vừa đi vừa nói ngắn gọn, “Chú Hoa nếu tiện thì bế giúp cháu Tiểu Ngư nhé, thằng bé chưa tỉnh hẳn, cháu sợ nó ngã.”
Vương Thuấn Hoa lập tức gật đầu, cúi người bế lấy Phó Dư, bước nhanh và vững vàng về phía gara.
Để Phó Dư không khóc nháo vì không thấy anh, Sở Dung cũng bước nhanh theo sát ông.
Tằng Thiến định theo ra ngoài, nhưng không theo kịp tốc độ của Sở Dung, đến lúc cô ta vừa định mở cửa ghế phụ phía trước thì Sở Dung đã thản nhiên nói: “Chú Hoa, đi thôi.”
Chiếc xe rời khỏi gara, suýt chút nữa hất Tằng Thiến ngã, cô ta vội vàng lùi lại vài bước, nhìn chiếc xe sang trọng lao đi không chút lưu tình, đứng tại chỗ nghiến răng ken két.