Nếu cậu không còn trông như một đứa trẻ mà thay bằng dáng vẻ trưởng thành của người lớn, thì cũng chẳng hề sai lệch gì với hình tượng của Phó Niên.
Chỉ là, Sở Dung không biết sao bỗng cảm thấy hơi tủi thân.
Cô biết mình chẳng có lỗi gì, cho dù có sai cũng chỉ là do tình cờ xuyên vào trong truyện, mà chuyện đó đâu phải do cô muốn.
Thật ra cô không phải người dễ tủi thân, ký ức về cha mẹ cô chưa từng có sự cưng chiều hay dung túng nào, chẳng có ai thèm để ý đến những nỗi tủi thân bé nhỏ của cô. Cho nên Sở Dung luôn giữ tâm thái lạc quan, kiên nhẫn và có ý chí, nghĩ rằng nếu có thể bù đắp được chút nào thì làm chút đó, tuyệt đối không phải vì gánh nợ thay cho nhân vật gốc, cô đã kế thừa mọi thứ của nhân vật đó rồi, không thể cắt đứt.
Dù sao thì, nhờ sự cố gắng của cô, Phó Niên và Phó Dư đều quý cô, Phó Như Hối cũng không trách móc gì cô, những uất ức chưa kịp bộc lộ đều bị cô tự nhiên dồn xuống tận đáy lòng.
Ai mà ngờ, những thứ bị dồn sâu xuống đáy lòng không hẳn sẽ biến mất, chỉ cần một chút cơ hội, nếu có người chịu rạch một khe hở trong lòng cô, những nỗi uất ức chưa được trấn áp kia sẽ nhanh chóng chui ra.
Sở Dung đỏ hoe mắt, nhớ lại câu nói đầu tiên Phó Niên nói với cô lúc mới tới đây: “Nhưng con trước đây đã nói, mẹ không phải là mẹ của con mà.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT