Đã không nhớ nổi lần cuối cùng ngủ ngon thế này là khi nào, khi Phó Niên tỉnh lại, thậm chí còn nảy sinh một chút quyến luyến với chiếc giường của Sở Dung. Nếu tỉnh dậy mà phải đối mặt với muôn vàn đau khổ và thử thách, thì cậu thà ngủ mãi trong ánh nắng này còn hơn.

Phó Dư tỉnh sớm hơn Phó Niên, thấy anh mình vẫn còn ngủ nên cậu không gây tiếng động, ngoan ngoãn dán sát vào bên cạnh, đôi mắt đen láy tò mò nhìn quanh căn phòng. Đây là phòng của mẹ, trước kia mẹ không cho tụi cậu bước vào, chứ đừng nói là được ngủ trên giường của mẹ. Cảm giác được chiếc chăn mềm mại bao bọc giống như đang ngủ trong kẹo bông vậy.

Thấy Phó Niên mở mắt, Phó Dư liền nhào đến rúc rúc, nhẹ giọng gọi: “Anh ơi, anh tỉnh rồi hả?”

Phó Niên dụi mắt: “Ừm.”

Phó Dư nằm đè lên người anh, cọ qua cọ lại: “Anh thơm quá hà.”

Quả thật là Phó Niên rất thơm, nhưng Phó Dư thì không được như vậy, Phó Niên khẽ nhíu mày, không biết Sở Dung có cho em trai mình tắm không.

“Dậy rồi hả? Đúng lúc, mẹ đang định gọi tụi con dậy ăn cơm.” Cửa phòng hé mở, Sở Dung dựa vào khung cửa cất tiếng, hai anh em đang quấn lấy nhau thì đồng loạt ngẩn người, quay đầu nhìn về phía cô.

Sở Dung cầm trên tay hai bộ quần áo: “Thay đồ xong rồi xuống lầu.”

Cô bước vào, đặt quần áo ở đuôi giường: “Biết tự thay đồ không?”

“Không biết…” Phó Niên không lên tiếng, Phó Dư ngoan ngoãn lắc đầu, đôi mắt như nho đen lấp lánh nước khiến Sở Dung mềm lòng không chịu nổi.

“Vậy mẹ giúp Tiểu  mặc nhé?” Sở Dung không nhịn được mà gãi cằm Phó Dư — gầy thật, nhưng mềm mịn quá chừng.

Con giúp được.” Phó Niên vội vàng bịt miệng em trai, cúi đầu, không nhìn sắc mặt Sở Dung, “Thay xong tụi con sẽ xuống.”

Cái thằng nhóc này, tâm đề phòng vẫn nặng thật. Sở Dung có chút thất vọng thu tay lại: “Vậy nhờ con nhé. Mẹ chờ hai đứa ngoài cửa.”

Sau khi Sở Dung đi ra ngoài, Phó Niên mới buông tay, được mở miệng Phó Dư liền hỏi: “Anh, sao không cho em nói?”

Phó Niên bắt đầu cởi bộ đồ cũ của em trai, không trả lời: “Tự mặc quần vào.”

“Dạ.” Phó Dư lập tức quên mất chuyện định hỏi, chuyên tâm chiến đấu với cái quần.

Đợi Phó Niên thay đồ xong thì Phó Dư cũng đã mặc được quần. Hai anh em từ trên giường tụt xuống, mở cửa thì thấy Sở Dung vẫn đang chờ ở ngoài.

“Mẹ ơi.” Phó Dư gọi nhỏ một tiếng, “Con với anh thay đồ xong rồi.”

Sở Dung gật đầu hài lòng, không tiếc lời khen: “Niên Niên với Tiểu Ngư giỏi lắm.”

Vừa được khen, Phó Dư liền lâng lâng như bay lên mây, tính cách của nhóc là kiểu ăn no là quên bị đánh, chỉ cần Sở Dung tốt với cậu một chút là lập tức quên hết chuyện cũ. Hôm nay Sở Dung vừa cho ăn, vừa cho mặc, giờ lại còn khen nữa, Phó Dư cười toe toét, mặt đỏ bừng, vừa ngượng ngùng vừa tự hào mà hất nhẹ cằm.

Phó Niên nghiêng đầu liếc nhìn em trai với ánh mắt “mặt mũi không có giá trị”, rồi chỉ biết âm thầm nâng cao cảnh giác trong lòng.

“Mẹ ơi, mẹ bế Tiểu Ngư xuống ăn cơm được không?” Phó Niên là kiểu trẻ con trưởng thành sớm, có chính kiến, tuyệt đối không làm nũng, nhưng Phó Dư thì khác, cậu vừa dễ thương vừa giọng ngọt như kẹo, khiến Sở Dung nhìn mà muốn chảy máu mũi.

“Đi thang máy đi.” Phó Niên nắm tay Phó Dư, “Được không?” Cuối cùng, cậu vẫn nhớ ngẩng đầu hỏi ý Sở Dung.

“Niên Niên.” Sở Dung ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Phó Niên, “Mọi chuyện trong nhà này, con với Tiểu Ngư đều có thể tự quyết định. Bao gồm cả việc đi thang máy, và còn nhiều thứ hơn thế nữa.”

Phó Niên phải thừa nhận, vẻ nghiêm túc và giọng nói kiên định của Sở Dung suýt nữa làm cậu dao động, nhưng cậu không phải Phó Dư, dễ bị lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, cậu lập tức tránh ánh mắt cô, không nói gì, kéo tay Phó Dư thẳng đến thang máy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play