Ngô Xán không hiểu sao mình lại bị bắt về phòng, anh ta há hốc miệng muốn biện bạch, nhưng Sở Dung không muốn nghe, cô che mắt, mệt mỏi vẫy tay: “Khi nào anh thay đổi thái độ với Phó Niên Phó Dư được rồi, lúc đó hẵng ra xuất hiện.”

“Phu nhân muốn tôi thay đổi thế nào?” Ngô Xán vội hỏi.

Anh ta cao to, nét mặt khát khao khiến anh ta trông như gã ngốc vụng về.

“Anh nghĩ xem?” Sở Dung lạnh lùng đáp, “Anh là quản gia nhà họ Phó, họ là thiếu gia nhà họ Phó, quản gia với thiếu gia nên có thái độ ra sao?”

Ngô Xán thật lòng nói: “Tôi không biết. Là phu nhân đưa tôi đến nhà họ Phó, làm sao là phu nhân dạy tôi làm như vậy. Tôi nên đối xử với họ thế nào? Tôi thật sự không biết.”

Sở Dung nghe vậy hít một hơi lạnh, ôi giời, gã ngốc này đang dọa cô sao?

“Phu nhân muốn tôi thế nào, tôi sẽ làm thế ấy.” Ngô Xán kiên định nói, “Chỉ cần cô nói, tôi nhất định nghe.”

Sở Dung không biết anh ta thật sự ngốc hay giả ngốc, cô tùy tiện tải về một cuốn tiểu thuyết ngôn tình sướt mướt có tổng tài bá đạo để cho Ngô Xán đọc: “Anh tự đọc đi, xem trong đó quản gia đối với thiếu gia người ta như thế nào. Học cho thấu đáo.”

Ngô Xán nhận lấy điện thoại, nhìn hơn hai nghìn chương tiểu thuyết mà không nhíu mày một cái, “Được, phu nhân, tôi nhất định sẽ học cho tốt. Nhưng cô có thể đừng để tôi ở trong phòng được không? Tôi muốn lúc nào cũng ở bên cô.”

Anh ta lại đổi giọng điệu nũng nịu, Sở Dung vội giơ tay ra hiệu dừng lại: “Được rồi, được rồi. Khi nào học xong thì ra ngoài, không cần lúc nào cũng bám lấy tôi, chỉ cần làm tốt việc của mình là được.”

Ngô Xán ngay lập tức xụ mặt, tuy không hiểu vì sao phu nhân đột nhiên đổi tính, nhưng được phu nhân cho cơ hội là tốt rồi, phu nhân vẫn là phu nhân, thì anh ta vẫn là người của phu nhân, “Vâng, tôi về phòng đây, phu nhân.”

Ngô Xán vừa xuống lầu hai, Sở Dung mới thảnh thơi, từ tốn lên tiếng: “Ra đi, mẹ biết con đang ở đó.”

Cô không quay đầu lại, dáng vẻ như cao thủ võ lâm. Vài giây sau, một bóng dáng nhỏ bé từ phía sau bức tường chậm rãi nhúc nhích ra, chính là Phó Niên đã tắm xong.

Phó Niên nhìn bóng lưng Sở Dung: “Sao dì biết tôi ở đây?”

“Không biết đâu.” Sở Dung cười tươi quay người lại, “Nhưng con không phải tự ra rồi sao?”

Phó Niên hơi giật mình, rồi phản ứng lại, hơi tức giận: “Dì cố ý!”

Sở Dung nhún vai, “Con tự mắc bẫy, còn trách mẹ sao?”

Quả nhiên, Sở Dung vẫn là Sở Dung, người thích cười mà nói dối, xảo quyệt! Phó Niên nghiến môi chặt, không muốn nói thêm một câu với cô nữa.

“Tắm xong rồi lên lầu đi ngủ một giấc nhé.” Sở Dung không hề có ý định bây giờ sẽ thân mật, hóa giải bất hòa với Phó Niên, cô thu lại nụ cười trên mặt, nói: “Phòng mẹ con biết chứ? Đi đi, một lát nữa ngủ dậy là ăn trưa.”

“Dì muốn tôi ngủ phòng dì à?” Phó Niên do dự.

“Tiểu Dư ở phòng mẹ.” Sở Dung phản hỏi như điều hiển nhiên, “Con không muốn ngủ cùng thằng bé sao?”

Phó Niên ngập ngừng, chắc chắn cậu sẽ ngủ cùng Phó Dư, nếu Phó Dư tỉnh dậy không thấy cậu, chắc chắn sẽ hoảng loạn.

Nhưng phòng của Sở Dung...

Phó Niên là kiểu trẻ con mà cứ bắt đầu suy nghĩ là không có điểm dừng, nên Sở Dung dứt khoát thay thằng bé đưa ra quyết định. Cô cúi người bế Phó Niên lên rồi đi thẳng lên lầu, dù sao cũng chỉ lên một tầng, không cần đi thang máy.

Sở Dung bế Phó Niên bước từng bậc thang một cách vững vàng, mặt đá bóng loáng dưới chân phản chiếu bóng dáng của cả hai, Phó Niên sau một thoáng kinh ngạc thì cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, cậu theo thói quen cúi đầu, nhìn thấy hình ảnh mình đang dựa vào lòng Sở Dung phản chiếu trên mặt đá, người phụ nữ mà bình thường đến cái bình hoa cũng không nhấc nổi lại đang bế mình đi lên lầu, còn cậu theo bản năng mà vòng tay ôm lấy cổ cô, tựa vào lòng cô, hai người nhìn qua chẳng khác nào một đôi mẹ hiền con ngoan.

Suy nghĩ này làm Phó Niên giật mình, cậu vội vàng buông tay khỏi cổ Sở Dung.

Đúng lúc đó, Sở Dung cũng đã đến cửa phòng, cô đặt Phó Niên xuống, chỉ tay vào chiếc giường lớn bên trong ra hiệu cho cậu tự lên giường. Vì sợ đánh thức Phó Dư đang ngủ say, ngay cả động tác mở cửa của Sở Dung cũng cực kỳ nhẹ nhàng.

Phó Niên im lặng nhìn Sở Dung mấp máy môi ra hiệu, cô tưởng cậu không hiểu nên cứ liên tục không thành tiếng nhắc đi nhắc lại “vào đi”, Phó Niên không phản ứng gì, cũng chẳng động đậy, cứ như thể thật sự không hiểu cô đang nói gì.

Đến khi Sở Dung gần như không nhịn được muốn khẽ giọng lên tiếng thì Phó Niên mới chịu bước vào phòng.

Sở Dung nhìn cậu tự mình ngồi xổm xuống cởi giày, rồi nhẹ nhàng trèo lên chiếc giường mềm mại, nằm xuống cách Phó Dư ba gang tay. Hai nhóc con nằm ngủ trên giường mềm, tạo thành hai vết lõm nhỏ, lúc này đã gần trưa, ánh nắng chiếu qua cửa kính sát đất rọi vào, phủ lên chiếc chăn hồng nhạt một tầng ánh sáng vàng dịu.

Phó Niên vốn tưởng rằng đã trải qua nhiều chuyện như thế trong nửa ngày thì chắc chắn sẽ không thể nào ngủ được, nhưng chưa đầy hai phút sau khi nằm xuống, cậu đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Các cậu ngủ trong sự ấm áp, lần đầu tiên sau bao lâu mới có lại một giấc mơ sáng sủa như thế.

Sở Dung đứng ở cửa nhìn một lúc, nhẹ nhàng khép cửa lại, rồi xuống lầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play