Nhìn thấy người đang ngồi ở huyền quan, Tống Tri Nghiễn khẽ nhíu mày, trong mắt nhanh chóng thoáng qua một tia không vui và nôn nóng.
"Sao mẹ lại lên đây được?"
"Ta là mẹ con.” Tống Mạn đứng dậy, đi về phía Tống Tri Nghiễn, ánh mắt đau đớn tột cùng: “Mẹ nhà người ta đến thăm con đều có thể vào thẳng cửa, còn mẹ lại phải ngồi ở huyền quan, yên lặng chờ con về mở cửa. Như vậy rồi, con còn muốn hỏi mẹ làm sao lên được đây sao?"
Tống Tri Nghiễn khẽ siết tay thành quyền, thực tế vào khoảnh khắc lời nói thốt ra, anh đã đoán được tình hình.
Tuy Tống Mạn sống ngay ở ngoại ô, nhưng Tống Tri Nghiễn lại gần như không bao giờ về nhà. Bởi vậy, Tống Mạn và Lục Thường Hoài thỉnh thoảng sẽ đến đưa cho anh vài thứ. Đôi lúc gặp phải lúc anh không có nhà, họ sẽ gọi điện cho ban quản lý tòa nhà nhờ họ quẹt thẻ thang máy giúp. Chắc là ban quản lý đã nhớ mặt người nên lần này trực tiếp quẹt thẻ giúp luôn.
Anh im lặng lướt qua Tống Mạn, đi đến cửa phòng ấn vân tay. Sau khi mở cửa, anh dừng lại một chút, cuối cùng đứng nghiêng người, nhìn về phía Tống Mạn.
"Mẹ vào đi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play