Có lẽ vì có Chúc Dư và Hình Huy canh giữ bên ngoài lều nên Triệu Cương ngủ một giấc rất yên tâm. Đợi đến khi tỉnh lại, nồng độ oxy trong máu đã hồi phục đến mức 93. Thấy Triệu Cương hồi phục, Chúc Dư và Hình Huy đều yên lòng hẳn, đoạn vừa nhét nước và thức ăn cho Triệu Cương ăn sáng vừa dỡ lều chuẩn bị xuất phát.
Rời khỏi khu vực thung lũng sông đã hạ trại, càng đi về phía trước thảm thực vật càng ít đi, cuối cùng thậm chí đến vài cây cỏ cũng chẳng thấy đâu, chỉ còn lại một bãi đá vụn trơ trụi. Đá vụn lớn nhỏ cản trở bước tiến của họ, chân thấp chân cao thế nào cũng không đi nhanh được. Nhưng khi phát hiện ra gói tiếp tế, Chúc Dư và Hình Huy lập tức ném trang bị trên người xuống, dặn dò Triệu Cương một câu “ở đây chờ nhé” rồi nhanh chóng lao về phía đích đến như thể đá vụn dưới chân hoàn toàn không tồn tại vậy.
Cũng may là quần áo họ mặc trên người đều là loại chất lượng tốt nhất, giày leo núi ôm chặt cổ chân, an toàn vững chắc, đế giày lại càng mềm mại có độ dày nên giẫm lên đá vụn không đến nỗi cảm thấy cấn chân.
Họ đến rất nhanh, chỉ là đụng phải đội châu Úc. Không còn cây cỏ che chắn, cách một khoảng xa đã thấy hai người đội châu Úc đi tới đối diện họ. Nhưng may mắn là họ ở gần gói tiếp tế hơn, thế là xách bọc đồ lên liền chạy, nhanh như một cơn gió.
Thấy hai người xách bọc đồ chạy mất, đội châu Úc theo phản xạ đuổi theo hai bước, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ, chỉ ngây người đứng tại chỗ nhìn hai người rời đi.
Dù sao cũng cách một đoạn khá xa, xác suất đuổi kịp không lớn, nếu lại gây ra sốc độ cao thì đúng là được chẳng bù mất. Nhưng mà…
“Lại dám chạy như vậy, xem ra bọn họ thật sự có bảo bối…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT