Bây giờ, cậu đã mất đi sự kiêu ngạo của thiếu niên, những đường nét ngây ngô trên gương mặt trở nên góc cạnh lạnh lùng, giữa lông mày ẩn chứa một nỗi u sầu nhàn nhạt, ảm đạm và suy sụp.
Sự ngông cuồng của cậu đã sớm bị cuộc đời mài mòn, Kiều Nặc trong cái kết bi thảm chỉ còn lại một màu xám xịt và tuyệt vọng, bất lực muốn nắm bắt một thứ gì đó, nhìn xung quanh lại là hai bàn tay trắng.
Cậu không hề do dự nhảy xuống từ tòa nhà cao tầng, cắt đứt ràng buộc với gia đình, cũng cắt đứt mối liên hệ của mình với thế giới này.
Đối với cậu, nơi an nghỉ cuối cùng của sự cô độc chính là biến mất.
Càng hồi tưởng lại quá khứ, càng khiến tim cô như dao cắt, cũng càng khiến cô kiên định quyết tâm đưa cậu đi, vì tất cả mọi thứ ở đây đều không xứng với cậu.
Cô thu lại những cảm xúc phức tạp trong lòng, trêu chọc: “Sao thế, em thật sự dám biểu diễn trong tình huống không có thầy chỉnh âm trăm vạn để tự vả vào mặt mình sao?”
Lần này Kiều Nặc hiếm khi không nổi giận, cười nhạt: “Không phải chị bảo em bắt chước ông anh bán đào sao, em chỉ là nghe lời chị mà làm theo thôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT