Kiều Nặc thu lại ánh mắt, quay đầu nhìn cô ta nghiêm túc nói: “Tôi không tốt như cô nghĩ đâu, tôi đối tốt với cô chỉ vì tôi nhìn thấy hình ảnh của chính mình ngày xưa ở cô, sự tuyệt vọng cô độc bất lực chỉ những người đã trải qua mới hiểu được, trước đây tôi cũng từng mong có ai đó kéo tôi một cái, cho tôi dũng khí để tiếp tục bước đi.”
Cậu dừng lại một chút, cố gắng đè nén nỗi chua xót trong lòng tiếp tục nói: “Tôi không gặp được nên tôi mong cô có thể gặp được.”
Sở Vi Nhu nghe vậy, trong đáy mắt bỗng chốc dâng lên làn sương mờ, đôi mắt long lanh cứ nhìn cậu đầy chăm chú và nghiêm túc.
Kiều Nặc lại một lần nữa lúng túng, vội giải thích: “Cô không cần phải cảm động, những điều tốt đẹp tôi dành cho cô luôn kèm theo những lời đàm tiếu không hay, rất nhiều lời mắng chửi cô đều là do tôi mà ra, lần này cũng vậy.”
Kiều Nặc hít sâu một hơi, giống như đã đưa ra một quyết định: “Cho nên tôi muốn làm rõ mối quan hệ của chúng ta, không để cô phải chịu những tai họa vô cớ nữa.”
Tim Sở Vi Nhu thắt lại, suýt chút nữa thì không thở được.
Cô ta cố gắng kìm nén sự hoảng loạn trong lòng, giả vờ buồn bã hỏi: “A Nặc, có phải anh ghét em rồi không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play